Tưởng như dòng sông ko trở lại" title="Embed Code"class="input-embed input-embed-137704" readonly/>

Tôi rời thủ đô hà nội năm 1954, lúc tôi 18 tuổi. Có rất nhiều bài hát về thủ đô khá hay, nhưng trong tương lai tôi thường xuyên nghêu nghêu bài Nỗi Lòng người Đi của anh ý Bằng, vì bài bác hát có rất nhiều điểm cân xứng với tôi cùng trong đó có tên cả nhị thành phố thành phố hà nội và dùng Gòn. Hát lên nhị chữ tp hà nội để thơ mộng tưởng tượng là mình tất cả một tình nhân thật sự đã vứt lại ở tp cũ. Nhớ cho Sài Gòn, là lưu giữ cả 1 thời tuổi con trẻ hoa mộng trong một tp mới.

Bạn đang xem: Hợp âm dòng sông không trở lại

Tôi xa thủ đô năm tôi mười tám khi vừa biết yêu

Bao nhiêu mộng rất đẹp yêu đương thành khói tan theo mây chiều…

từ bây giờ Sài Gòn từng nào tà áo khoe màu phố vui

Nhưng riêng rẽ một người tâm tư nguyện vọng sầu vắng ngắt đi vào bùi ngùi…”

Kỷ niệm với thủ đô hà nội là kỷ niệm của thời niên thiếu. Với thành phố sài thành là lúc bước vào tuổi trưởng thành và thành phố này đã mang lại tôi hai kỷ niệm khi tới và khi đi nặng nề quên. Lưu niệm Sài Gòn thứ nhất của tôi tương quan đến công ty văn Mai Thảo. Mọi ngày new di cư vào Nam, gia đình tôi cư ngụ tại con hẻm gần nhà thời thánh Huyện Sĩ. Nhì đầu ngõ hẻm nối với hai tuyến phố lớn, là mặt đường Võ Tánh và Ngô Tùng Châu.

Một thằng bạn thân đang chỉ cho tôi một người dân có bóng dáng hết sức văn nhân, chính là Mai Thảo. Ông thường xuất hiện một trong những buổi sáng sống đầu ngóc ngách trên con phố có nhà in mà tôi được biết thêm là ông đang chăm lo cho thành lập tác phẩm đầu tay của ông. Đó là cuốn Đêm giã biệt Hà-Nội. Tôi đã bắt buộc lấy món tiền nhằm dành nhỏ nhoi ra thiết lập và cho là nó sẽ là một kỷ niệm để đời mang đến mình. Tôi phát âm truyện ngắn Đêm tạm biệt Hà-Nội các lần, và cho nay vẫn còn nhớ với máng câu “Tôi nhìn xuống nước sông Hồng đục ngầu như tiết mà thủ đô hà nội đang ở bên dưới đó…”.


Tôi cũng rời tp. Hà nội như ông, cũng ngồi trong một dòng xe vận tải đường bộ lớn chở những người di cư qua cầu quận long biên trong đêm tối nửa đêm về sáng sủa sang phi trường Gia Lâm nhằm đáp máy cất cánh vào sài Gòn. Trời tờ mờ sáng, đèn kim cương trên ước mờ nhạt, nhịp xe túc tắc dọc theo chiều lâu năm của dòng cầu, gió sông thổi vào trong xe làm mọi người se lạnh, tuy nhiên lúc kia tôi lại thấy háo hức được ra đi với nghĩ rằng sẽ không quay lại tp này nữa. Tôi ngoái nhìn xuống loại sông, nước phù sa cuồn cuộn đục ngầu và gồm cùng một ý suy nghĩ như Mai Thảo.

Kỷ niệm thiết bị hai là với cái sông sài Gòn. Tựa như những câu chuyện tình, các nhà văn thường hay tả cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, và lần cuối họ chia tay nhau, nếu cảnh quan đó lại là một bến sông thì mẩu chuyện lãng mạn với lâm ly biết bao. Chuyện của tôi với sông tp sài gòn cũng gần như là thế. Tôi đến với thành phố sài gòn năm 54 và rời vn năm 75 cũng trường đoản cú bến sông dùng Gòn.

________

Nhớ lại tự hồi học lớp nhị trường Lý hay Kiệt nghỉ ngơi phố Sinh Từ, Hà Nội, tôi là một trong những tay bơi tất cả hạng. Trung thu năm 1946, tp tổ chức một buổi tập trận trên hồ Hoàn Kiếm, giữa Nhi Đồng cứu vãn Quốc với Hướng Đạo. Phía Đạo sở hữu Tháp Rùa, bao hàm thuyền nhỏ chèo đi phá những cứ điểm của Nhi Đồng xung quanh hồ. Mỗi nhi đồng được lệnh sẵn sàng từng xâu vỏ bưởi thái thành từng miếng vuông treo bên fan làm võ khí. Mỗi lúc thuyền của phía Đạo xông vào là hàng loạt vỏ bưởi được ném ra túi những vết bụi để đẩy lui thuyền ra xa.

Lần đó tôi được tuyển chọn vào Đội Yết Kiêu để bơi lội ra “tái chiếm” Tháp Rùa. Khoảng cách bơi ngay gần nhất là chỗ Khai Trí Tiến Đức. Sau tiếng hô của team trưởng, tôi nhoài fan ra hồ, tưởng là gần tuy thế sao bơi mãi mới tới nơi. Lúc đó thì toán mang lại trước đang đẩy lui được phía Đạo, cùng họ đang rút lui bằng thuyền. Tôi gạch bờ cỏ, lên hòn đảo và đi bao phủ tháp, kế tiếp vào trong lòng tháp đứng nghỉ. Nhìn quanh không còn ai, team của tôi chấm dứt nhiệm vụ đang bơi lội vào bờ. Còn một mình, tôi bỗng nhớ đến núm rùa trả Kiếm đã mang lại gươm thần của vua Lê Lợi mấy trăm năm trước. Nên chi nuốm hiện lên trong những lúc này, nói với mình một giờ thì thú vị biết bao!

Hồi cuộc chiến tranh Việt-Pháp, gia đình tôi linh giác hơn tứ năm trời trong vùng hậu phương trung du Bắc Việt. Tôi vẫn bơi trải qua không ít con sông máng nhỏ, và gồm lần cùng bạn bơi qua ngang sông Đáy, ngay gần ngả Vân Đình, để về trại tạm thời cư vì không muốn lội cỗ quá xa để mang đến bến đò ngang. Sau này về Hà Nội, tôi lại thường tập bơi từ Petite Đồ đánh ở hồ tây sang chùa Trấn Quốc, lịch sự đình Nghi Tàm. Tại hồ nước Quảng Bá, tôi đã bơi lội ngang qua hồ nước sang cho gốc cây xoài phía bên kia.


*
Ảnh: Eden Constantino/Unsplash

Sau ngày hè di cư năm 1954 ngắn ngủi với bận rộn, tôi đổi qua trường hồ Ngọc Cẩn, học tập lớp đệ Tam. Năm học nhưng mà thường được hotline là năm ăn chơi ko phải bận bịu thi cử. Tôi cũng xuất xắc về thăm lại ngôi trường cũ phố chu văn an được để tạm tại khu vực nội trú của trường Petrus Ký, gặp gỡ lại được một số trong những bạn cũ, cùng nhớ những người dân bạn vẫn ở lại. Chúng ta tôi thời điểm đó ai ai cũng có xe pháo đạp, bắt buộc sau giờ học tập là rủ nhau đấm đá xe đi tìm hiểu thành phố mới. Cuối tuần chúng tôi đi xa hơn, mọi cá nhân mang theo một ổ bánh mì thịt nguội hay cá vỏ hộp sardine, nước thì đựng trong bi-đông nhỏ dại của công ty binh. Cả bầy đạp xe pháo qua cầu Bình Lợi đi thăm Thủ Đức, Lái Thiêu, suối Lồ Ồ. Tất cả lần đi mang lại tận Biên Hòa và còng sườn lưng đạp xe leo dốc đèo thăm ngôi miếu trên núi Châu Thới.

Một hôm, đạp xe qua Khánh Hội, rồi vòng vào Kho 5, cả bầy dựng xe cùng ra bến sông sử dụng Gòn. Dịp đó thủy triều xuống, lòng sông thu lại, số đông đám cỏ dở hơi bờ vị trí kia trông cũng rất xa. Sông sài thành hồi kia còn bé dại hẹp, ko như hiện nay đã được khơi rộng ra những lần. Một anh trong lũ nảy ra ý cùng bơi qua sông. Tôi chú ý xuống loại sông, nước ngả color xám, lóng lánh vệt dầu loang, bao gồm ý hơi ngần ngại, tuy thế cũng theo các bạn ùa nhau nhảy xuống. Tập bơi được một quãng, ra đến giữa dòng, không ngờ nước chảy xiết, cả bọn bảo nhau cố tập bơi ngang và cứ để mặc đến trôi theo dòng. Nước đẩy công ty chúng tôi quá xa, hơn cả hai trăm thước địa điểm định đến. Trước lúc bơi trở về, cửa hàng chúng tôi phải đi ngược lại gấp đôi lần khoảng cách trên. Lên lại được bến Kho 5, thiệt là hụ vía, cả đàn thấy bản thân thật là liều lĩnh, chắc chắn là từ nay không anh nào còn dám đùa rỡn với dòng sông này nữa.

Sau này, từng kỳ hè về thăm gia đình, tôi lại sở hữu dịp bơi lội qua sông hương thơm từ vị trí bến đò trước ngôi trường Đồng Khánh với những người bạn làm việc Huế, nơi phụ vương tôi đang làm việc. Nước sông hương thơm ngày đó trong xanh, hiền đức hòa thư thả trôi, khác hẳn những con sông mà tôi đã lội qua.

Dòng sông ở đầu cuối tôi đã bơi qua là dòng sông Dương Đông ở hòn đảo Phú Quốc, lúc tôi được chuyển ra đó làm việc sau khi ra trường hành chính và xong xuôi một khóa chuẩn chỉnh úy hiện dịch trên Đồng Đế, Nha Trang, vào tầm đầu những năm 1960. Tôi ở đó gần bố năm, không nghĩ mang lại chuyện xin thay đổi đi địa điểm khác. Các lần, một mình tôi bơi lội từ Dinh Cậu, nơi chiếc sông tung ra biển, sang bên đó cồn cát, nơi chiếc xóm nhỏ mới thành lập, mà tôi sẽ đặt tên là “xóm Bình Định” cho tất cả những người dân ko kể đó trốn chiến tranh đến hòn đảo xin lập cư. Bao gồm lần tôi bơi ra ngoài xa, mang đến tận chiếc cột mốc để khuyên bảo thuyền vào cửa biển, khiến một lão ông lo sợ tôi có thể bị cá to tấn công.

*
Ảnh: pexels-anna-tarazevich

Hơn nhị mươi năm sống với mưa nắng sài Gòn, học hành, ốm dựng tương lai, tôi sẽ có những năm tháng thanh bình cũng tương tự xáo trộn vì thực trạng đất nước. Cuối cùng, một đưa ra quyết định đau lòng là đề xuất bỏ quê hương khi người bằng hữu từ miền bắc bộ xông vào cưỡng chỉ chiếm miền Nam.

Buổi chiều ngày 29 Tháng tứ 1975, gia đình tôi với ông anh vk là quân nhân chạy về khu nhà ở đường trần Quý Cáp của bà chị lớn. Tôi biết lòng anh rét như lửa vì vk con đã rời khỏi vn từ mấy ngày hôm trước. Cơ trường Tân tô Nhất đã bị pháo kích, bất khiển dụng. Chúng tôi gần như tuyệt vọng nghĩ không kiếm được mặt đường nào thoát. Bỗng có điện thoại, anh nhấc lên nghe, rồi buông một câu ngắn gọn: Ra ngay lập tức bến Bạch Đằng, đi tàu hải quân! shop chúng tôi ùa thoát ra khỏi nhà và cùng nhảy đầm lên xe jeep nhà binh của anh.

Tới nơi, một vòng kẽm gai vẫn chăng ngang mặt đường tới tận bờ sông. Quân nhân canh ngăn ngừa đám đông phía bên ngoài đang nuốm tràn vào. Anh đến xe đậu sát bờ sông, bên đó là tượng Đức è cổ Hưng Đạo, nơi gồm lính đứng kiểm soát. Nhìn thấy anh đeo lon trung tá, họ mang lại vào, nhưng ngăn gia đình công ty chúng tôi lại vì là dân sự. Anh không nỡ vứt đi, nói cực nhọc với mấy bạn lính rằng tôi là 1 quân nhân biệt phái, dẫu vậy họ nói không đủ can đảm vì hại trái lệnh trên. Không thích nhùng nhằng làm mất cơ hội cuối cùng đi kiếm vợ nhỏ của anh, tôi hợp tác anh, ân hận thúc anh đi may mắn, còn gia đình tôi hoàn toàn có thể trở về.

Đám đông quanh đó hàng rào cản càng ngày đông, thốt nhiên hàng tràng súng nổ vùng sau tượng è Hưng Đạo, tiếp đến hàng tràng đạn phía bên trong hàng rào đáp lại, mọi bạn chạy tán loạn. Một toán lính dù đã định tiến vào cơ mà bị cản lại, mà lại may là cả hai bên chỉ bắn chỉ thiên. Nhì đứa con nhỏ dại nhất hại hãi, khóc ầm ĩ. Công ty chúng tôi nghĩ trường hợp còn ở đây dám bị đạn lạc và quyết định lái xe cộ về. Tôi đề máy. Xe ko nổ. Đề lần vật dụng hai, sản phẩm ba, xe cũng ko nổ.


Lính canh sợ hỗn loàn như vụ di tản khu vực miền trung vừa qua, họ gấp giăng thêm mấy lần kẽm tua rộng ra ngay phía sau xe. đắn đo tính sao, đi không được nhưng mà về cũng không xong. Súng bắn, bé khóc như ri, thuộc quá, tôi đành cách xuống xe, lại gần nói khó với anh trung sĩ đang nắm dữ rào cản. Anh ta nói: “Ra xe, nổ máy, khi tôi mở rào thì phóng xe thật cấp tốc vào”. Tôi nghĩ xe dường như không nổ máy, làm sao đây. Tuy vậy không hề cách nào rộng là quay lại xe. Bà xã tôi đang nguyện cầu Trời Phật ông bà. Tôi lạng lẽ ngưng thở vài giây, vừa thì thầm khấn theo vừa test đề sản phẩm công nghệ xe, thì lạ thay, xe pháo nổ máy, nạm là mái ấm gia đình tôi thoát vào được! thế nhưng cũng còn đề xuất trải qua nhiều gian nan vợ ông chồng tôi cùng năm đứa trẻ bắt đầu leo được lên mẫu chiến hạm cuối cùng đang nằm ụ đợi sửa chữa.

*
Ảnh: pexels-spencer-lee

Hai giờ đồng hồ sáng, bé tàu 502 có tên là Thị nại rời bến Bason trên chở năm ngàn người. Lúc tàu đi qua tượng Đức trần Hưng Đạo, tôi thấy ngài vẫn đứng uy nghiêm, tay cầm cố kiếm chỉ xuống cái sông. Tôi thốt nhiên nhớ đến lời nguyền của ngài “Nếu không win giặc Nguyên, ta sẽ không trở về dòng sông này nữa”. Bất giác, tôi nghĩ về thầm nếu không kiếm được từ bỏ Do, chắc tôi cũng không thể quay trở lại được dòng sông này. Trông xuất hành Nguyễn Huệ, tuyến đường không một nhẵn người, đèn đêm vàng bệch như màu da của tín đồ sắp chết.

Sáng 30, tàu cho được Côn Sơn, nơi triệu tập của hạm đội. Qua radio, nghe giờ đồng hồ tướng lãnh đầu hàng như một lời báo tử. Quan sát lại phía sau, thành phố sài thành và cả khu vực miền nam khuất dần dần cuối chân trời, như đang chìm sâu xuống biển. Đi chẳng được bao lâu, tàu bị tiêu diệt máy, nằm chơi vơi giữa biển lớn khơi, đề xuất chờ một chiến hàm khác quay trở lại kéo. Vì là con tàu sau cuối ì ạch chạy, đề nghị vớt thêm một vài ghe còn lại, cần tàu lại càng chật len người. Một trực thăng cố kỉnh đuổi theo tàu tìm địa điểm đậu, sau thời điểm hạ xuống xong, lại đề xuất tìm giải pháp đẩy trực thăng xuống biển.

Ngoài ra còn một vật dụng bay do thám T28, trên gồm hai phi công, cất cánh đến lượn cạnh bên quanh tàu các vòng, nhưng làm sao đáp xuống được. Cuối cùng phải bay là gần cạnh xuống để ráng đáp cùng bề mặt biển, nhưng ngạc nhiên máy bay bị lật úp văng một phi công ra ngoài. May nhờ vào toán tín đồ nhái bơi lội ra cứu giúp được. Còn phi công khác sẽ chìm theo sản phẩm bay lấn sân vào lòng biển… Ngày thứ bốn Hạm Đội Mỹ bắt đầu đến giúp, tiếp tế hoa màu và xịt thuốc phòng bệnh. Bảy ngày tàu new tới được Subic Bay, Phi điều khoản Tân. Trước khi cặp bến, họ yêu cầu xóa bỏ hết những dấu hiệu của Việt Nam. Thương hiệu tàu Thị nằn nì 502 bị đậy một lớp đánh đen. Lá cờ vàng trên cao nhàn hạ hạ xuống. Mọi người trên tàu vùng lên hát Quốc ca, nước mắt nhạt nhòa. Giờ hát theo gió tan trên biển như một ai oán ca của các người thất trận.

Rồi cửa hàng chúng tôi được chuyển hẳn qua các trại ganh nạn và vượt được tỉnh thái bình Dương, cho được lục địa Mỹ Châu, trở thành công dân Mỹ, thành bạn Mỹ cội Việt. Chúng tôi lại đi chiếu thẳng qua lục địa Mỹ mang đến tận chân tượng bạn nữ Thần tự do phía vị trí kia bờ Đại Tây Dương, trèo vào trong tim tượng với leo lên đến mức gần bó đuốc biểu tượng của tự do để chắc hẳn rằng là mình đã làm trọn lời nguyện khi đi qua tượng Đức è cổ Hưng Đạo tại bến Bạch Đằng năm xưa.

*
Ảnh: pexels-tuvictor

Chúng tôi trở lại hà thành sau 40 năm, vày mấy fan em họ gọi về lo việc phần mộ. Rồi lại một lần nữa tái ngộ thành phố sài thành khi con gái út ao ước về lại quê nhà Việt Nam để gia công lễ thành hôn.  Lớn lên trong buôn bản hội Mỹ, con tôi đã làm cửa hàng chúng tôi ngạc nhiên là cô đưa ra quyết định về tp sài thành làm lễ cưới. Trong lòng shop chúng tôi rất e dè nhưng cũng cảm rượu cồn nghe con giải thích: con sinh ra ở việt nam thì bé cũng muốn bắt đầu cuộc hôn nhân của bé ở Việt Nam. Cùng con có muốn giới thiệu với ông chồng con khu đất nước, phong tục Việt Nam.

Lễ cưới được cử hành bên trên một mẫu thuyền rồng, hình tượng cho tổ quốc Việt Nam. Chiến thuyền đưa khách hàng từ bến nhà Rồng mang lại Bình Quới Resort. Hôm đó, trong lời chào mừng quan khách, tôi bao gồm dịp nói lại chuyện xưa:

“Chúng ta đã đi trên sông sài Gòn, cái sông lịch sử này vẫn nhắc lại cho gia đình tôi đều kỷ niệm cần thiết quên. Những năm trước, trong đêm sau cùng trước khi tp sài gòn thất thủ, cửa hàng chúng tôi cũng thoát được xuất phát từ 1 bến ko xa chỗ này, trên một đại chiến hạm hư hư cũng trôi trên dòng sông này. Chúng tôi đã nên rời quăng quật quê hương, lần khần nơi cho và cũng lừng khừng tương lai ra sao…. đa số chúng ta ngoại quốc vẫn lau nước mắt và lên chia sẻ với cô dâu về sự bất ngờ họ được biết thêm về một khúc quanh lịch sử của chiến tranh việt nam và vì sao tại sao gia đình cô lại sống chỗ hải ngoại.

Những ngày ở sử dụng Gòn, tôi có dịp đưa các con mang lại chỗ mà phép lạ sẽ cứu cửa hàng chúng tôi khỏi cơn đại nạn. Còn nếu như không thoát, tôi sẽ ảnh hưởng những người anh em thù nghịch đưa theo cải tạo cầm tù điêu đứng. Và là con của “ngụy”, các con tôi sẽ không tránh được cảnh sinh sống khốn cùng. Dưới tượng Đức trằn Hưng Đạo, tôi sẽ kể lại cho những con nghe chuyện giờ chiều ngày 29 Tháng tứ 1975 và tôi cũng nói đến sự hỗ trợ của phần đông người chúng tôi không khi nào quên, như anh Trung sĩ bộ binh vẫn mở tường ngăn cho gia đình tôi, rồi Trung úy thủy quân Hùng giúp chở shop chúng tôi ra tận tàu; Trung úy người nhái Trịnh Công Hiển, người em nuôi đạo đức đã theo giúp săn sóc bé cái chúng tôi suốt cuộc hành trình; Trung tá Hạm trưởng Nguyễn Văn Tánh; Trung tá hải quân Phan Lạc Tiếp; Thủy thủ đoàn Tân Lập với toán người nhái của chiến hạm Thị nài 502 đã cùng điều động con tàu hỏng hỏng mang lại bến từ bỏ do. Và trên hết, anh nhà tôi là Trung tá Đặng Bá Cảnh đang mở con đường cho công ty chúng tôi khi tình chũm trở nên vô vọng nhất.

Xin Thượng Đế phù hộ mang lại họ.

Sài Gòn đã thay đổi rất nhanh. Đi xa quá lâu, về lần nào cũng thấy xa lạ, ô nhiễm và bất an. Lần vừa rồi, shop chúng tôi ở lại sài thành hơn một tháng. Trước ngày quay trở lại Mỹ, nhị vợ ông xã tôi đi dọc đường Tự Do, sang con đường ra bến Bạch Đằng. Tôi nhớ lại rộng nửa ráng kỷ trước, gần tám trăm nghìn đồng bào từ miền bắc bộ đã cặp bến này đi kiếm tự do, nay không hề một dấu vết nào để lại. Cũng tại khu vực này bao nhiêu thời gian trước đây, gia đình tôi đã vứt lại cái xe bên đường và nhờ sự tình cờ như một phép kỳ lạ mà mang đến được miền đất hứa.

Chúng tôi đi ngược lên, cho dưới tượng Đức è cổ Hưng Đạo, cụ tìm lại vị trí của chiếc xe năm xưa. Ở trên đây họ vẫn xây một khu dã ngoại công viên nhỏ. Lúc quay về chỗ ngã cha để tìm bí quyết sang đường thoải mái thì đúng vào giờ tan sở, xe chạy hai chiều không ngớt. Đường thì rộng, ko đèn giao thông, cũng không có lằn sơn dành riêng cho bộ hành, chần chừ mãi không đủ can đảm qua. Bỗng dưng nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ của mấy cô gái, công ty chúng tôi quay lại thì các cô tươi cười cợt “Hai bác theo chúng cháu” với không chờ trả lời, nhị cô đã thay tay shop chúng tôi dẫn qua đường. Sang mang lại nơi chưa kịp nghe lời cám ơn, những cô sẽ vội rảo bước ríu rít đi. Tôi tự nhiên thấy trong cái xa lạ, vào sự bất an, trong mẫu vô cảm của cuộc sống đời thường hối hả, vẫn còn đấy cái thiện căn phiên bản trong sáng của các người con trẻ Việt Nam.

eivonline.edu.vn - tìm khắp vị trí ở làng Mô cơ mà Mô bắt buộc tìm thấy phân tử Dẻ. Cùng lúc đó, Hào lại lên thành phố tìm cha con Mô.


Trên xe xe hơi cùng nhóm tư "lì" về xóm Mô, tế bào (Thái Hòa) nhức đáu nhớ cho Hạt Dẻ, lưu giữ khoảnh khắc buồn bã khi Khoản (Cao Minh Đạt) bắt con bé đi. Đến công ty Khoản, Khoản không có nhà, còn Xuân (Cao Thái Hà) la làng mạc lên nói tế bào dẫn giang hồ về quậy công ty mình. Nhóm tư "lì" tìm kiếm mọi nhà cơ mà không thấy cần đành buộc phải bỏ đi.




Hồng (Ngọc Lan) bị má mì cho người đánh bầm tím. Cô được đồng bọn chăm sóc. Rỉ tai về phụ thân con Mô, các bạn của Hồng phát hiện ra Hồng thương Mô. Con bạn phản đối kịch liệt bởi vì Mô vừa rất xấu như bé cóc, vừa nghèo. Hồng nói Mô hiệ tượng xấu xí cơ mà sống sạch sẽ, lương thiện.

Hồng bị tấn công cũng vị cô định trộm tiền vàng khách bởi vì để giúp phụ thân con Mô, góp Hạt Dẻ chữa bệnh. Bạn Hồng biết chuyện này nói Hồng "lá rách rưới đùm lá nát", tuy nhiên cô vẫn gom không còn tiền và chỉ còn vàng tích cóp được đưa mang đến Hồng.




Sau rồi, Hồng đến chợ rau xanh tìm cha con tế bào thì chạm mặt ông Bảy đưa thông tin Hạt Dẻ bị tóm gọn cóc. Hồng sững sờ hoài nghi nổi vào tai mình.



Hào (Minh Luân) đang ngồi họp với chủ tịch xã và các cán cỗ xã nhưng trung tâm trí thì chỉ nghĩ đến những lời Liễu đã nói đến việc đón phân tử Dẻ về nuôi. Anh ngay thức thì xin lỗi mọi người rồi cấp vã chạy đi. Hào bắt xe lên thành phố tìm phân tử Dẻ.


Về phía Mô, không tìm kiếm được phân tử Dẻ, anh hết sức lo lắng. Bốn "lì" đưa mang đến Mô một chiếc smartphone để liên lạc cùng dặn Mô đề nghị đi báo thiết yếu quyền. Còn nhóm bốn phải quay trở về thành phố thao tác làm việc và hứa đang tìm phân tử Dẻ đến Mô. Mô thất thểu đi trên phố làng, qua cánh đồng, nhìn bất kể thứ gì mô cũng nhớ mang lại kỷ niệm với phân tử Dẻ.


Đầu tiên, Mô cho nhà Hào để định báo và nhờ giúp đỡ, nhưng mà Hào không có nhà, Mô gặp mặt Liễu. Liễu hoảng hốt lúc nghe tin hạt Dẻ bị Khoản bắt cóc. Sau đó, Mô về lại nhà bà Trác, nghe tin dữ, bà Trác nhức lòng yêu mến xót: "Tội nghiệp nhỏ bé, nó gồm tội tình gì đâu".


Rồi tế bào trở về ngôi nhà đã bị thiêu rụi của hai phụ vương con. Hình hình ảnh Hạt Dẻ vui đùa lại ùa về khiến anh càng đau xót. Không có ai thương hạt Dẻ bằng phụ vương Mô. Phần lớn giọt nước mắt của người thân phụ bất lực, vô vọng khi tìm nhỏ cứ lặng lẽ âm thầm rơi.


Quý vị đón xem những tập tiếp theo phim người mẹ rơm vạc sóng 21h từ sản phẩm công nghệ Hai mang lại thứ Sáu mặt hàng tuần bên trên kênh eivonline.edu.vn1!


*
bà bầu rơm - Tập 39: Khoản giật Hạt Dẻ white trợn trường đoản cú tay tế bào

eivonline.edu.vn - nhờ vào cậy đội giang hồ, Khoản đang tìm thấy thân phụ con Mô. Hắn cướp nhỏ xíu Hạt Dẻ white trợn từ tay Mô.

người mẹ rơm - Tập 38: Phát hiện nay tung tích Mô, Khoản tức tốc lên thành phố

eivonline.edu.vn - vô tình biết Mô vẫn làm bưng bê tại một cửa hàng trên thành phố, Khoản cấp vã đi tìm để mang Hạt Dẻ trở về.

Xem thêm:

*
bà mẹ rơm - Tập 37: Hồng nhờ Thược giữ kín đáo nơi ở phụ vương con mô

eivonline.edu.vn - Thược sắp đến trở về quê, Hồng xin cô đừng bật mí với ai trong buôn bản về vị trí ở của cha con Mô. Trường hợp Khoản biết sẽ không để tế bào được sống lặng ổn.


* Mời quý fan hâm mộ theo dõi những chương trình đang phát sóng của Đài Truyền hình vn trên TV Online cùng eivonline.edu.vnGo!


mon Tháng 1 mon 2 mon 3 tháng bốn Tháng 5 tháng 6 tháng 7 tháng 8 mon 9 mon 10 mon 11 mon 12

CƠ quan lại CHỦ QUẢN: ĐÀI TRUYỀN HÌNH VIỆT NAM

CƠ quan BÁO CHÍ: BÁO ĐIỆN TỬ eivonline.edu.vn NEWS