Nhân đồ dùng Từ Hải tương tự một ánh hào quang chiếu thẳng qua một quãng đời ngắn ngủi của Thúy Kiều, dẫu vậy đã nhằm lại trong tâm người bao ấn tượng tốt đẹp. Chân dung nhân vật Từ Hải là 1 trong phương diện tuyệt rất đẹp về cảm giác nhân văn của Truyện Kiều.

Bạn đang xem: Đường đường một đấng anh hào


Kim Trọng, Thúc Sinh và Từ Hải là ba nhân vật vẫn gắn bó với số phận với đời sống tình cảm của Thúy Kiều. Tình ái Kim - Kiều là ái tình đầu tuyệt đẹp giữa “Người quốc sắc, kẻ thiên tài", đã nặng tình thề nguyền “Trăm năm tạc một chữ đồng mang đến xương". Mối tình giữa Thúc Sinh với Thúy Kiều là quan hệ giới tính “Trước còn hoa nguyệt sau ra đá vàng”. Trường đoản cú Hải cùng với Thúy Kiều vẫn gắn bó cùng nhau bằng tình ái tri kỷ thân "trai anh hùng, gái thuyền quyên". Những nhân đồ vật ấy đã được thi hào Nguyễn Du diễn đạt một phương pháp tuyệt đẹp, có tác dụng cho cảm hứng nhân văn đẹp đẹp tỏa sáng trên hầu hết trang thơ Truyện Kiều.


Đọc đoạn thơ Kiều gặp mặt Từ Hải qua nghệ thuật và thẩm mỹ tả tín đồ của một ngòi bút thiên tài, qua nhân vật dụng Từ Hải ta cảm giác được ước mơ về tự do thoải mái và công lý trong xóm hội phong kiến.

Lúc bấy tiếng Kiều đang sống và làm việc ở Châu bầu trong tay bội bạc Bà, bạc Hạnh:

Thoắt buôn về, thoắt phân phối đi,

Mây trôi lộc bình nổi ti tỉ là nơi!

Trong cảnh ngộ ấy, “khách biên đình", vị trí biên ải xa xôi đã đi vào với Kiều. Đó là một đêm mùa thu “ gió mát, trăng thanh". Hai chữ “bỗng đâu" thể hiện sự bất ngờ, thốt nhiên ngột:


Lần thâu gió mát, trăng thanh,

Bỗng đâu tất cả khách biên đình sang trọng chơi.

Không phải là 1 trong văn nhân với tiếng “nhạc vàng”, cùng với "cỏ pha màu áo nhuộm non domain authority trời". Cũng chưa phải là bạn “trăm ngàn đổ một trận cười như không". Mà là “một đấng anh hùng" gồm cốt phương pháp phi thường:

Râu hùm, hàm én, mày ngài,

Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.

Những ẩn dụ, đầy đủ số đo ấy tuy mang ý nghĩa chất mong lệ đại diện của thi pháp cổ, tuy vậy với cách ngắt nhịp 2/2/2 sinh hoạt câu lục với 4/4 nghỉ ngơi câu bát, giọng thơ trở nên dạn dĩ mễ đầy tuyệt hảo về một tướng tá mạo phi phàm, uy nghi. “Khách biên đình" tất cả võ nghệ cao cường vô địch, tất cả trí dũng “lược thao có tài". Đó là một nhân vật xuất chúng:

Đường con đường một đấng anh hào,

Côn quyền rộng sức, lược thao có tài.

Lai lịch bí mật của “khách" được hé lộ dần về họ, tên, quê quán, về chí khí “giang hồ" của một khách hàng cung kiếm, sinh sống một cuộc đời tự do:

Đội trời đạp đất ngơi nghỉ đời,

Họ Từ, tên Hải vốn người việt Đông.

Giang hồ nước quen thói vẫy vùng,

Gươm bọn nửa gánh, non sông một chèo.

Nguyễn Du đã sử dụng một vài từ Hán Việt như: “đấng anh hào", “côn quyền", “lược thao", “giang hồ", “vẫy vùng” nhằm khắc họa tính cách hero và khát vọng tự do thoải mái của nhân vật dụng Từ Hải. Những phụ âm “đ” trong những từ ngữ như : “đường đường”, “đấng", “đội trời, đạp đất", “ở đời", “Việt Đông", làm cho giọng thơ vang lên hùng hồn, bạo dạn mẽ. Sau này khi tự công đang chết, Thúc Sinh còn đề cập lại đầy ngưỡng mộ:

“Đại vương tên Hải chúng ta Từ,

Đánh thân quen trăm trận, mức độ dư muôn người.

... Vẫy vùng trong bấy nhiêu niên,

Làm phải động địa khiếp thiên đùng đùng,

Đại quân đồn đóng cõi đông…"

Có thể nói, Nguyễn Du đang dùng phần đa từ ngữ, hình ảnh tráng lệ nhất, giọng thơ hùng tráng nhất, để ca ngợi cốt phương pháp phi thường, thói giang hồ tự do, chí khí hero của từ Hải.

Từ Hải còn là một một anh hùng rất đa tình. Buổi gặp gỡ trước tiên có thiếp danh trang trọng, những tâm đắc tương tri: “cùng liếc... Cùng ưa". Người mẫu đã khiến cho đấng superman phải xiêu lòng. Cũng là khoảnh khắc “ban đầu giữ luyến" của lứa đôi:


Thiếp danh mang đến lầu hồng,

Hai mặt cùng liếc, hai lòng cùng ưa.

Cuộc đối thoại tại “lầu hồng" giữa anh hùng và giai nhân vẫn làm rất nổi bật thêm những nét trẻ đẹp trong trung ương hồn trường đoản cú Hải. Đến “lầu hồng" gặp gỡ Kiều, từ Hải chưa hẳn vì tình “trăng gió” nhưng mà là “tâm phúc lương cờ", đi tìm kiếm “tri kỷ". Do vậy mặc nghe người đẹp nhất nói lên niềm mong muốn "Tấn Dương được thấy mây rồng bao gồm phen”, nghe Kiều giữ hộ gắm sự trông cậy chở che: “Rộng yêu quý cỏ nội hoa yếu - Chút thân bọt bèo dám phiền mai sau" thì tự Hải “gật đầu” sung sướng:

Một lời đã biết đến ta,

Muôn bình thường nghìn tứ, cũng là gồm nhau.

Đó là một lời hứa như dao chém đá của trang anh hùng nghĩa hiệp. Chẳng đề xuất dùng mưu kế như Thúc Sinh “rước về hãy tụm dấu phái nữ một nơi”, từ Hải vẫn chuộc Kiều ra khỏi lầu xanh, thể hiện thái độ xử lý hết sức đàng hoàng: “Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phạt hoàn”. Con fan “giang hồ quen thói vẫy vùng", từng “đánh thân quen trăm trận" ấy lại sở hữu một tình yêu khôn cùng lãng mạn, tự Hải là ân nhân của Kiều đang làm đổi khác số phận của một gái thanh lâu:

Trai anh hùng, gái thuyền quyên,


Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp nhất duyên cưỡi rồng

Qua đoạn thơ Kiều gặp gỡ Từ Hải, ta càng thấy rõ nghệ thuật tả fan của Nguyễn Du rất đặc sắc, độc đáo. Thi hào đã đạt những câu chữ hay nhất, trang trọng nhất để khắc họa tính cách hero phi thường, khát vọng thoải mái và hóa học đa tình thơ mộng của nhân trang bị Từ Hải. Tự giọng điệu đến ngôn ngữ đều trang trọng, cổ kính: nhân đồ vật lung linh màu sắc huyền thoại sử thi.

Xem thêm:

Nhân vật dụng Từ Hải tương tự như một ánh hào quang xuyên thẳng qua một quãng đời ngắn ngủi của Thúy Kiều, tuy nhiên đã để lại trong trái tim người bao ấn tượng tốt đẹp. Chân dung hero Từ Hải là 1 phương diện tuyệt đẹp mắt về xúc cảm nhân văn của Truyện Kiều.

*
*
câu 2163 đến 2178

2165. Lần thâu gió mát trăng thanh, Bỗng đâu có khách biên đình sang chơi, Râu hùm, cằm én, mi ngài, Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao. Ðường đường một đấng anh hào, 2170. Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài. Ðội trời đạp đất ở đời, Họ Từ tên Hải, vốn người Việt Ðông.

*

Giang hồ quen thuộc thú vẩy vùng, Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo. 2175. Qua chơi nghe tiếng nữ Kiều, Tấm lòng nhi nữ cũng xiêu anh hùng. Thiếp danh đưa đến lầu hồng, 2 bên cùng liếc nhì lòng thuộc ưa. Từ rằng: "Tâm phúc tương cờ 2180. "Phải người trăng gió vật vờ xuất xắc sao ? "Bấy lâu nghe tiếng má đào, "Mắt xanh chẳng để ai vào gồm không ? "Một đời được mấy anh hùng, "Bõ đưa ra cá chậu, chim lồng nhưng mà chơi !" 2185. Nữ giới rằng: "Người dạy thừa lời, "Thân này còn dám xem ai làm cho thường ! "Chút riêng biệt chọn đá thử vàng, "Biết đâu mà gởi can trường vào đâu ? "Còn như vào trước ra sau, 2190. "Ai cho kén chọn kim cương thau tại mình." Từ rằng: "Lời nói hữu tình, "Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân. "Lại đây xem lại mang đến gần, "Phỏng tin được một vài ba phần hay là không ?" 2195. Thưa rằng: "Lượng cả bao dong, "Tấn Dương được thấy mây rồng gồm phen. "Rộng thương cỏ nội hoa hèn, "Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau !" Nghe lời vừa ý gật đầu, 2200. Cười rằng: "Tri kỷ trước sau mấy người ! "Khen cho bé mắt tinh đời, "Anh hùng đoán giữa trần ai mới già ! "Một lời đã biết đến ta, "Muôn bình thường nghìn tứ cũng là gồm nhau !" 2205. Phía 2 bên ý hợp trọng tâm đầu, khi thân chẳng lọ là cầu mới thân ! Ngỏ lời nói với băng nhân, Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phân phát hoàn. Buồng riêng sửa chốn thanh nhàn, 2210. Ðặt giường thất bảo, vây màn chén tiên. Trai anh hùng, gái thuyền quyên, Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng.

*

Nửa năm hương lửa đương nồng, Trượng phu thoắt đã động lòng bốn phương. 2215. Trông vời trời bể mênh mang, Thanh gươm, yên ổn ngựa lên đàng thẳng giong. Cô bé rằng: "Phận gái chữ tòng, "Chàng đi thiếp cũng một lòng xin đi !" Từ rằng: "Tâm phúc tương tri, 2220. "Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình ? "Bao giờ mười vạn tinh binh, "Tiếng chiêng dậy đất, láng tinh rợp đường "Làm mang đến rõ mặt phi thường, "Bấy giờ ta sẽ rước nữ giới nghi gia, 2225. "Bằng ni bốn bể không nhà, "Theo càng thêm bận, biết là đi đâu ?

*
câu 2227 đến 2242

"Ðành lòng chờ đó ít lâu, "Chầy chăng là một năm sau vội gì ?" Quyết lời dứt áo ra đi, 2230. Gió đưa bằng tiện đã lìa dặm khơi. Cô bé thì chiếc bóng song mai, Ðêm thâu đằng đẵng, nhặt cài đặt then mây. Sảnh rêu chẳng vẽ dấu giầy, Cỏ cao hơn thước, liễu gầy vài phân. 2235. Ðoái trông muôn dặm tử phần Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa; Xót rứa huyên cỗi xuân già, Tấm lòng thương nhớ, biết là tất cả nguôi. Chốc đà mười mấy năm trời, 2240. Còn ra lúc đã da mồi tóc sương. Tiếc cố chút nghĩa cũ càng, Dẩu lìa ngó ý còn vương tơ lòng ! Duyên em dầu nối chỉ hồng, May ra lúc đã tay bồng tay mang. 2245. Tấc lòng cố quốc tha hương, Ðường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời. Cánh hồng bay bổng tuyệt vời, Ðã mòn con mắt phương trời đăm đăm. Ðêm ngày luống những âm thầm, 2250. Lửa binh đâu đã ầm ầm một phương, Ngất trời sát khí mơ màng, Ðầy sông kình ngạc, chật đường gần kề binh. Người quen kẻ thuộc bao bọc Nhủ đàn bà hãy tạm lánh mình một nơi. 2255. Phụ nữ rằng: "Trước đã hẹn lời, "Dẩu trong nguy hiểm dám rời ước xưa." Còn đang cần sử dụng dắng ngẩn ngơ Mái quanh đó đã thấy nhẵn cờ tiếng la. Cạnh bên binh kéo đến quanh nhà, 2260. Ðồng thanh thuộc hỏi: "Nào là phu nhân ?" 2 bên mười vị tướng quân, Ðặt gươm, cởi giáp, trước sảnh khấu đầu. Cung nga, thể nữ nối sau, Rằng: "Vâng lệnh chỉ rước chầu vu qui." 2265. Sẵn sàng phượng liễn loan nghi, Hoa quan lại phấp phới hà y rỡ ràng. Dựng cờ, nổi trống lên đàng, Trúc tơ nổi trước, kiệu xoàn theo sau. Hoả bài tiền lộ ruổi mau, 2270. Nam giới đình nghe động trống chầu đại doanh. Kéo cờ lũy, phát súng thành, Từ công ra ngựa, thân nghênh cửa ngoài. Rỡ mình, lạ vẻ cân đai, Hãy còn cằm én mày ngài như xưa. 2275. Cười rằng: "Cá nước duyên ưa, "Nhớ lời nói những bao giờ hay không ? "Anh hùng mới biết anh hùng, "Rày xem phỏng đã cam lòng ấy chưa ? chị em rằng: "Chút phận ngây thơ, 2280. "Cũng may dây mèo được nhờ láng cây. "Ðến bây giờ mới thấy đây, "Mà lòng đã chắc những ngày một hai." cùng cả nhà trông mặt cả cười, Ðan tay về chốn trướng mai tự tình. 2285. Tiệc bày thưởng tướng khao binh Om thòm trống trận, rập rình nhạc quân. Quang vinh bõ dịp phong trần, Chữ tình ngày lại thêm xuân một ngày.