*
- Phải rất lâu sau khi trận chiến tranh tại vn kết thúc, bạn Mỹ bắt đầu dần phát âm rằng, họ không thể dùng sức mạnh để đánh bại ý chí giành chủ quyền của người việt Nam.

Bạn đang xem: Người mỹ nói gì về chiến tranh việt nam


Trung tá thủy quân lục chiến Mỹ James G.Zumwalt, tín đồ từng tham chiến trên Việt Nam, nói rằng: “Trước lúc trở lại việt nam năm 1994, tôi đã tất cả cùng ý kiến với nhiều người Mỹ rằng trường hợp tiến hành trận đánh tranh ở vn một phương pháp hợp lý, không tồn tại áp lực chính trị, thì người Mỹ đang chiến thắng”.

Tuy nhiên, sau chuyến thăm và mày mò về các kẻ địch cũ, viên cựu trung tá đã nhận ra rằng: “Người nước ta có một ý chí sắt đá để có thể chiến đấu đến chừng làm sao thống nhất quốc gia mới thôi”.

Viên trung tá không hẳn chỉ là 1 trong những quân nhân bình thường. Ông là con trai của Phó Đô đốc Elmo Russell Zumwalt Jr., tứ lệnh thủy quân Mỹ đặc trách lực lượng duyên hải và con đường sông tại vn trong tiến độ 1968-1970. Ông còn có người anh trai là Trung úy hải quân Elmo R.Zumwalt, III, tín đồ từng lãnh đạo một tàu tuần tra PCF-35 vận động trên các sông rạch miền nam Việt Nam. Trung úy Elmo sẽ chịu tác động của chất độc hại da cam mà lại quân Mỹ rải xuống dọc các kênh rạch, và tắt thở năm 1988 vị ung thư độ tuổi 42.

“Phải học tập từ con đường mòn hcm và địa đạo Củ Chi”

James G.Zumwalt mang lại rằng, hai khu vực thể hiện rõ ràng nhất quyết trung ương và cách biểu hiện của người việt nam là con đường mòn hcm và địa đạo Củ Chi. “Hiểu được quyết tâm bảo trì đường mòn hồ chí minh và cũng giống như bám trụ trên địa đạo Củ Chi đó là hiểu được “ý chí thép” của họ”, ông viết.

Sau phần đa chuyến đến Việt Nam, gặp, vấn đáp và truyện trò thẳng thắn với những người từng tuyên chiến đối đầu và cạnh tranh với mình, ông vẫn viết phải cuốn sách “Bare feet, Iron will” (Chân trần, ý chí thép), xuất bạn dạng tháng 4/2010 (NXB Tổng hợp tp.hcm xuất bản năm 2011 với bạn dạng dịch của Đỗ Hùng) cùng thu hút sự quan lại tâm quan trọng đặc biệt của dư luận Mỹ.

Nói về đường mòn hồ nước Chí Minh, James G.Zumwalt xác định đây đó là chìa khóa thành công của miền bắc bộ trong cuộc đối đầu và cạnh tranh với quân team Mỹ. Ông nhắc lại câu vấn đáp của Đại tướng Võ Nguyên sát rằng nếu bạn Mỹ cắt đứt được mặt đường mòn thì chúng ta mới mong muốn có một hiệu quả khác mà thôi.

Sách Chân è cổ chí thép

Sau khi bộc bạch sự thán phục thứu tự qua đầy đủ sáng kiến của các lực lượng vận tải, công binh, dân công, quân y, phòng không… của nước ta đã bảo trì con đường huyết mạch này, James nhận định rằng đường mòn chính là minh bệnh cho sức khỏe ý chí của nhân dân vn trong cuộc chiến vì lý tưởng, mặc kệ cái giá đề nghị trả và mặc kệ cơ hội thành công mong manh.

Ông cũng bày tỏ sự khâm phục với hàng trăm ngàn ngàn người nước ta đã pk để bảo vệ bình yên cho tuyến phố và đã hy sinh tính mạng của chính mình cho sứ mệnh cao siêu ấy.

Trong khi đó, với Củ Chi, vùng khu đất thép nằm ngay sát cửa ngõ sử dụng Gòn, viên cựu trung tá thủy quân lục chiến Mỹ tấn công giá: Sự hình thành khối hệ thống địa đạo là minh chứng về lòng kiên trì, quyết tâm hiến đâng và kỹ năng của du kích Củ đưa ra trong trong cả 30 năm.

Khi quân Mỹ quyết tâm từ trần phục du kích địa đạo, liên tục thay đổi chiến thuật nhằm đánh nhảy họ thoát ra khỏi lòng đất, thì họ đã minh chứng một quyết trung khu mãnh liệt hơn, luôn tìm ra cách để đối phó cùng với những biến đổi chiến thuật đó. Vào cuộc đọ mức độ về ý chí dưới lòng đất, du kích địa đạo là phần đông tường thành vững chãi, không khi nào bị tiến công bật.

Từ hai minh chứng trông rất nổi bật ở con đường mòn hồ chí minh và địa đạo Củ Chi, James Zumwalt xác minh những bạn lính việt nam là những người dân tuy bao gồm đôi chân trần, nhưng tất cả ý chí thép sẽ giúp đỡ họ chiến thắng trước fan Mỹ - các người không tồn tại một quyết trung tâm tương xứng.

Rút ra bài học về những sai lầm của tín đồ Mỹ

Neil Sheehan - nhà báo Mỹ, trong những người lột trần Tài liệu mật Lầu Năm Góc ra trước công luận năm 1971 đã nhận định rằng: “Sau trong thời hạn dài tìm cách khuất phục phần nhiều dân tộc bần cùng bằng sự hung ác của sức mạnh kỹ thuật của mình, nước Mỹ, một nước giàu vượt trội nhất trên quả khu đất này, cuối cùng có thể bị những người cộng sản nước ta đuổi ra khỏi bán hòn đảo Đông Dương. Nếu đúng như vậy, thì thành công của người việt nam sẽ là 1 trong thí dụ vô song về sự toàn thắng của trí tuệ bé người so với máy móc”.

Sheehan, cựu phóng viên tờ The new york Times, là người sáng tác hai cuốn sách quý giá về chiến tranh việt nam gồm “A Bright Shining Lie: John Paul Vann & America in Vietnam” (Sự lừa dối hào nhoáng: John Paul Vann và fan Mỹ trên Việt Nam), cuốn sách đã mang lại cho ông giải thưởng danh giá chỉ Pulitzer cùng “After The War Over: Hanoi and Saigon” (Sau chiến tranh: tp. Hà nội và dùng Gòn). Ông đã viết vào cuốn sách thiết bị hai nói bên trên rằng:

“Chúng ta, những người Mỹ, vốn tự cho bạn là nước ngoài lệ của định kỳ sử, cũng hoàn toàn có thể mắc sai lạc như phần còn lại của nhân loại; bạn cũng có thể thủ ác dễ ợt như khi thao tác làm việc thiện. Vớ cả bọn họ đã quá kiêu kỳ trong thời kỳ xược ấy”.

“Chúng ta bắt buộc hiểu được rằng bọn họ đã theo đuổi phần đông điều ngoạn mục và làm nên ra thảm kịch tột cùng mang đến chính chúng ta cũng như cho dân tộc việt nam và các dân tộc khác tại Đông Dương”, người sáng tác này viết tiếp với đi đến kết luận đi ngược lại trọn vẹn những luận điệu của giới chức Mỹ nhìn trong suốt cuộc chiến, rằng nước ta chưa lúc nào là mối bắt nạt dọa đối với nước Mỹ.

“Họ đơn giản và dễ dàng chỉ muốn họ trở về nhà, cùng họ đã không lúc nào ngừng phòng cự, mặc kệ họ và họ phải trả giá cầm nào cho tới lúc bọn họ rút đi. Tôi mất năm năm nhằm nghiệm ra điều đó”, Sheehan viết vào cuốn sách xuất bản năm 1993.

Cựu bộ trưởng Quốc chống Mỹ Robert Mc
Namara (1916-2009), trong cuốn Hồi cam kết “Hồi tưởng” xuất bạn dạng năm 1995, cũng đã nêu ra 11 sai lạc của Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam, trong số ấy ông đánh giá về đối phương như sau:

“Chúng ta đánh giá thấp sức khỏe của niềm tin dân tộc hoàn toàn có thể huy rượu cồn nhân dân chiến đấu và quyết tử vì đức tin và quý hiếm của họ”.

Mc
Namara cũng thẳng thắn dìm định: “Cách nhìn nhận và đánh giá của bọn họ về các bạn và thù phản ảnh sự dốt nát sâu sắc của chúng ta về định kỳ sử, văn hoá và thiết yếu trị của quần chúng. # Việt Nam, tương tự như về nhân biện pháp và tập quán của những nhà lãnh đạo của họ”.

Còn cùng với James G.Zumwalt, ông rút ra bài học kinh nghiệm rằng: “Tinh thần dân tộc, lòng từ hào và quyết vai trung phong của mỗi người dân việt nam đã cải cách và phát triển thành một sức mạnh vĩ đại tuyệt nhất – một Chí Thép – giúp họ tiến hành được điều tưởng như không thể. Nhờ vào đó, Chí Thép của mình đã tấn công bại technology của khôn xiết cường hùng mạnh nhất thế giới”.

Ông cũng thổ lộ sự nuối tiếc nuối với nước Mỹ: “Đáng nhớ tiếc là họ không đọc được phẩm chất này của người việt Nam. Bọn họ không thừa nhận thấy, trong bạn dạng phân tích ở đầu cuối rằng thắng lợi không đưa ra quyết định bởi technology mà vì chưng quyết trung ương của con người. Ý chí của các người việt nam không bao giờ sụt bớt dù họ nên chiến đấu với đều đôi Chân Trần”.

Cuối cùng, sau khi khám phá về người việt nam Nam, viên trung tá hiện ra trong một mái ấm gia đình có truyền thống lâu đời binh nghiệp các đời new thấm thía lời nói của viên tướng Mỹ lừng danh trong chiến tranh trái đất thứ II George Patton: “Đánh nhau bằng vũ khí, chiến thắng bằng con người!”.

các cựu binh Mỹ đã quay trở lại vn sau cuộc chiến tranh và cũng tương đối nhiều bạn chưa một đợt dám quay trở về vì quan trọng vượt qua được các ký ức khiếp hoàng của một cuộc chiến phi nghĩa.
*

Đã 45 năm trôi qua tính từ lúc ngày trận chiến của người Mỹ trên non sông Việt phái mạnh kết thúc, thế tuy nhiên với nhiều cựu binh sỹ Mỹ sống sót trở về, hình như những ám hình ảnh về cuộc chiến ở quốc gia Đông phái nam Á nhỏ dại bé vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai.

các cựu binh Mỹ vẫn quay trở lại vn sau chiến tranh và cũng khá nhiều fan chưa một lần dám quay trở về vì thiết yếu vượt qua được gần như ký ức tởm hoàng ngày ấy….

Có tương đối nhiều người trong số họ, suốt trong thời hạn qua, đã trở thành các cựu binh vì chưng hòa bình, nỗ lực cố gắng không mệt mỏi, cố gắng hàn gắn vết thương chiến tranh.

mọi ngày này, lệnh phong tỏa do đại dịch COVID -19 tại thành phố new york đã khiến cho cuộc tái ngộ của tôi với những người Mỹ phản chiến 1 thời đành lỡ làng và gửi thành cuộc truyện trò qua năng lượng điện thoại, đề cập nhớ lại trận chiến không thể quên.

Khi nhắc tới ký ức chiến tranh Việt Nam, Doug Rawlings chưa bao giờ quên cái ngày số trời năm 1969 khi ông được gọi nhập ngũ với được đưa đến Việt Nam cho đến tháng 8/1970.

Sự bạo tàn của quân đội Mỹ thời gian đó là điều ông mãi chẳng thể quên…. Đánh đập, hãm hiếp, giết thịt chóc….Có lẽ ông cần yếu và không muốn nói thêm về đa số ngày ấy mà cụ vào đó cho tôi xem bài thơ do ông biến đổi “Unexploded Ordnance: A ballad” (tạm dịch: trái bom không nổ - một khúc ca), một bài thơ chìm trong nỗi ám ảnh về phần đông gì quân đội Mỹ làm ra ra đối với người dân Việt Nam, về việc quả báo “gieo gì gặt nấy” cho đông đảo gì chúng ta đã làm cho ở Việt Nam.

mặc dù thế khi nói tới Hội Cựu chiến binh vì hòa bình mà ông là một trong trong 5 thành viên gây dựng với mục đích xóa khỏi chiến tranh, xóa bỏ hận thù, giờ đã tất cả 6.000-7.000 thành viên với tầm 130 bỏ ra hội trên khắp nước Mỹ, trong khi ông được giải phóng phần nào.

khi tôi hỏi ông ước ao nói gì với người dân nước ta nhân 45 năm trận đánh của bạn Mỹ kết thúc ở vn ngày 30/4, ông vai trung phong sự: “Lúc đó, tôi chỉ là 1 trong sinh viên 22 tuổi bị bắt đi lính. Đáng lẽ tôi phải chống đối không đi, nhưng bao gồm tôi đang thiếu dũng mãnh để ngăn chặn lại điều đó. Tôi ăn năn hận về đưa ra quyết định đó vô cùng. Điều làm cho tôi cực khổ nhất chính là những đau thương cửa hàng chúng tôi đã gây ra cho trẻ em Việt Nam, không hẳn chỉ về thể xác, chỉ về tinh thần, nhưng cả về tư tưởng nữa. Nỗi đau này thêm nhức nhối khi chủ yếu tôi có gia đình, gồm con với nuôi dậy con mình. Đó cũng chính là lý vày vì sao tôi đã thuộc sáng lập hội cựu chiến binh với mong mỏi muốn xóa khỏi hết chiến tranh.”

khác với Doug Rawlings, một cựu binh khác, Nick Mottern, lại là fan từng tình nguyện sang chiến trường Việt Nam vào thời điểm năm 1962.

Giờ đang ở tuổi 80, ông vẫn nói với tôi rành rẽ qua smartphone rằng dù trước đó chưa từng giết sợ hãi một mạng bạn nào trong 2 năm tại ngũ ở sài gòn vào năm 1962-1963, và 1 năm làm bên báo cho tờ giờ Anh Saigon Post vào khoảng thời gian 1964. Nhưng rất nhiều gì nhận thấy trong cuộc chiến khiến ông mãi cần yếu thôi day xong và hổ thẹn.

Mặc dù cho là một member trong Hội Cựu chiến binh vì chủ quyền tại thủ đô new york đã lâu, vẫn rất tích cực tham gia nhiều hoạt động chống cuộc chiến tranh sau này, ông không một lần tuyển lựa quay trở lại việt nam sau khi cuộc chiến tranh kết thúc.

“Bạn biết đấy, thời kia tôi tự nguyện tới nước ta bởi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ những bộ phim Hollywood về fan Mỹ hero trong chũm chiến trang bị Hai và shop chúng tôi cũng được "nhồi" rất nhiều về cuộc chiến tranh Lạnh bắt buộc sẵn sàng đồng ý lời phân tích và lý giải của cơ quan chính phủ Mỹ... Khi đó, tôi tất cả biết gì về vn và lịch sử Việt nam giới đâu.”

Đến thời điểm này, ngay sát 60 năm sau, tuy vậy hình hình ảnh bom nổ, hầu hết hàng dài fan chết nằm san tiếp giáp trên cỏ, có những người dân còn vô cùng rất trẻ… vẫn ám ảnh rõ mồn một trong thâm tâm trí ông.

lúc về quê bên Mỹ cuối năm 1964 cùng suốt năm 1965 sau đó, bao gồm Nick Mottern vẫn tận mắt đối mặt với phong trào phản chiến lan rộng ở đất nước mỹ với các cuộc biểu tình, tuần hành ở khắp nơi.

Tới lúc đó, phái mạnh sinh viên ngành báo mạng Nick Mottern của Đại học Columbia mới ngỡ ngàng dìm ra trận chiến mà ông sẽ tham gia không hẳn là "chính nghĩa" giống như các gì ông vẫn được tuyên truyền.

Từ đó mang đến nay, Nick Mottern sẽ dành phần lớn thời gian của bản thân cho các hoạt động phản chiến, mà vừa mới đây nhất, ông là trong những người trẻ trung và tràn đầy năng lượng phản đối kiểu chiến tranh tàng hình, không người lái của Mỹ (drone warfare).

“Tôi biết không ít cựu binh Mỹ đang trở lại vn sau chiến tranh và vớ cả đều rất hối hận vày những gì mình đã có lần làm sinh hoạt Việt Nam. Còn tôi vẫn không thể trở lại bởi nỗi mắc cỡ chính mình đã xin tình nguyện thâm nhập chiến tranh,” giọng ông trầm xuống khi nói với tôi.

“Tôi thực lòng không muốn phiền bất cứ người nước ta nào, dù chỉ một chút, nên mở tiếng nói với tôi, tất cả là để tha thứ đến tôi, bởi chính tôi đã thấy gần như gì bạn Mỹ chúng tôi đã làm đối với người dân Việt Nam là việc dã man, tàn bạo khủng ghê không thể diễn tả nổi bởi lời.." Ông dứt cuộc nói chuyện bằng hầu hết lời gian khổ như thế. Dẫu vậy rồi lại nói thêm rằng, ông vô cùng muốn chạm chán tôi nhằm nói vài ba câu lúc lệnh phong lan COVID-19 của new york kết thúc.

Xem thêm: Lời bài hát xuân đẹp làm sao (thanh sơn), hợp âm xuân đẹp làm sao

Còn tôi, đột nhớ lại câu ngạn ngữ: “Đánh kẻ chạy đi, không có ai đánh người chạy lại,” như cách người việt nam Nam công ty chúng tôi đã "gác lại thừa khứ, hướng đến tương lai"./.