(Dân trí) - sau khi bị ngã xuống biển và sóng tiến công trôi vào hòn đảo hoang, người lũ ông nỗ lực cự sự sống suốt trong gần một tuần nhờ ăn hai quả chanh với uống nước biển.

Bạn đang xem: Sống sót trên đảo hoang


Câu chuyện về người đàn ông Brazil may mắn sống sót trên đảo hoang hiện đang thu hút sự chăm chú của dư luận. Đó là ông Nelson Nedy, 51 tuổi, một fan làm vườn. Ngày 8/8, ông tới Mirador vì Roncador, một điểm du lịch thăm quan sát bãi biển Grumari. Lúc đứng bên trên mép đá nhằm ngắm sóng, ông bất ngờ bị dịp sóng to ập tới, đánh xẻ xuống nước.

"Tôi bị sóng to kéo tuột xuống nước, đập bạn vào đá. Dù cố gắng tự vùng vẫy để cứu mình, tuy thế sóng biển lớn đã cuốn tôi ra xa ngay gần 4km bên cạnh khơi", ông ghi nhớ lại.

Sau một hồi lang thang, sau cuối ông Nedy kiếm tìm thấy hang hễ và trú tạm qua đêm trước tiên tại đó. Mau chóng hôm sau, ông trở dậy cùng tiếp tục khám phá hòn đảo trước lúc trời mưa. Lúc leo lên tảng đá bằng sợi dây thừng cũ nhưng mà ai đó quăng quật lại trước đó, ông Nedy bất ngờ thấy một cái lều dựng lâm thời do fan ngư dân địa phương như thế nào đó để lại. Tới thời điểm trèo xuống, ông tìm kiếm thấy nhì quả chanh với hai lọ nước trên mặt đất.

"Tôi ăn hết nhị quả chanh, không nhằm thừa lại chút gì", ông Nedy kể.

Khi bơi trở về đảo hoang, cho tới ngày kế tiếp, ông lại cần sử dụng một miếng xốp và ô cửa ván ép trên đảo ghép lại, làm "phương tiện" di chuyển dưới nước, tuy nhiên bất thành.

Vì chỉ tất cả 2 chai nước khoáng ngọt yêu cầu ông Nedy uống siêu tiết kiệm. Ông uống lẫn toàn nước biển cho đỡ khát. Cho tới ngày thứ 4 trên đảo, ông lưu giữ ra từng thấy cảnh khỉ lấy than có tác dụng thức nạp năng lượng mà không bị đau bụng phải cũng muốnthử. "Nhưng nó chỉ khiến tôi khô miệng hơn với mắc kẹt vào răng", ông nói.

Tới ngày 13/8, ông không còn chút nước nào và đang cố gắng sức cầm cố cự sự sống, thì bất thần nhìn thấy vài du khách lướt môtô nước ngay gần đảo. Ông cấp lấy áo phông vẫy lên rất cao để say đắm sự chú ý. Cuối cùng, ông được những nhà chức vụ giải cứu, chuyển lên xe cứu giúp thương và mang lại bệnh viện Lourenco Jorge làm việc Barra domain authority Tijuca.

Trên hoang đảo cách xa nền thanh lịch và lao lý này, tôi là chỗ dựa độc nhất của họ

Dưới sự điều khiển của bạn dạng năng, các người thiếu phụ vốn dĩ không thể với tới những đã hiến dâng khung người và trái tim của mình cho tôi

Lột quăng quật sự giả tạo nên về đạo đức, bọn họ trở phải buông thả và nhiệt tình.

Chúng tôi ca hát mỗi đêm, tận hưởng sự cực lạc của dục vọng.

Xem thêm: Trăm năm không quên cảm âm tháng năm không quên, trăm năm không quên cảm âm kalimba

Cho mang lại một ngày, khi đội cứu hộ cứu nạn đến, tất cả những người thanh nữ ấy phần đa cảm thấy thuyệt vọng - không một ai muốn rời bỏ chốn bồng lai này, rời bỏ tôi...


*

Tôi vẫn tồn tại sống?
Tôi đứng trên bờ biển lớn mênh mông, áo quần đã ướt sũng, run gắng cập bởi vì gió biển, dẫu vậy lại ko kìm lòng mà vui lòng khôn xiết.Nhớ lại cảnh địa ngục cách đó không lâu, phần nhiều cơn sóng cuồn cuộn và nhỏ tàu đổ vỡ vụn, cảm giác phấn khích lúc còn có thể sống sau tai nạn tràn ngập trong lòng tôi.Nhìn tình trạng trước mắt, chắc sau khoản thời gian rơi xuống nước sóng biển cả đã xô tôi lên tới hoang đảo này.Thật là may mắn.Đại nạn ko chết, tôi cảm giác như mình sắp tới đổi vận mang lại nơi."Đúng rồi! Đại tiểu thư! "Nghĩ đến đây, tôi nhanh nhẹn tìm tìm xung quanh.Mấy hôm trước, đại đái thư nhà bọn họ Lê không biết bị rễ thần kinh nào rút mà lại nằng nặc đòi đi du thuyền để tiến công bạc, công dụng du thuyền va cần đá ngầm, hai công ty chúng tôi ở cạnh nhau khi tai nạn xảy ra, trong lúc hoảng loạn tôi bao phủ lấy cô ấy cùng một thanh gỗ, nên rất có thể sóng biển đã đẩy công ty chúng tôi lên đây.Quả nhiên, ngay tiếp nối tôi bắt gặp một fan nằm trên bãi biển cách mình trăng tròn đến 30 mét, nhìn áo quần thì đó là đại tè thư Lê Tuyết Tư nhà chúng tôi.Tôi vội vàng vã tiến nhanh phía trước, tuy nhiên cảnh tượng trước đôi mắt đã làm cho tôi sững sờ.Lúc này, đại tiểu thư đang nằm trên bãi tắm biển với tư thế cực kỳ mê fan và quyến rũ.Hoàn toàn trái ngược cùng với tính khí cao thờ ơ hàng ngày của cô.Quan trọng nhất nguyên nhân là được gột rửa bởi nước biển yêu cầu toàn thân cô ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng rộng lớn thùng thình dán chặt vào người, tôn vinh trọn vẹn vóc dáng tuyệt đối hoàn hảo của cô.Chiếc áo sơ mày trắng lúc này giống như một tấm lụa trắng, rất có thể nhìn thấy rõ hai bầu ngực white như tuyết của cô.Đại đái thư ngày hay không mang áo ngực mà sử dụng miếng dán ngực, hôm nay đương nhiên chúng đã biết thành nước biển khơi cuốn trôi nên bên trong hoàn toàn trống rỗng, lộ rõ hai núm vú hồng hào.Có lẽ vì chưng gió biển lớn thổi vào nên hai đầu vú lúc này đang trong tinh thần nhô lên, tôi chú ý mà miệng khô khốc, muốn tăng trưởng ngậm lấy và mút thật mạnh.Cảnh tượng thật hấp dẫn, nhưng lại rất cấp tốc tôi đã tỉnh táo lại, chính vì hiện tại vẫn không rõ cô ấy trống mái ra sao.Tất nhiên tôi hiểu các biện pháp sơ cứu vãn đuối nước, chỉ dễ dàng và đơn giản là hồi mức độ tim phổi cùng hô hấp nhân tạo.Mạng tín đồ quan trọng, tôi không nghĩ là nhiều, thẳng áp nhì tay lên ngực đại tè thư.Chỉ xúc tiếp trong một nháy mắt, vai trung phong tôi sẽ xao động.Bầu ngực của đại tiểu thư thướt tha và đàn hồi, tôi cảm giác tay mình tương đối bủn rủn bởi phấn khích.Mặc dù vô cùng hưởng thụ, dẫu vậy tôi yêu cầu cứu người ngay.Sau đó, sau khi được ấn liên tục, tôi phát hiện nay rằng cỗ ngực của đại tiểu thư hệt như bọt biển vậy, mỗi lúc tôi ấn chúng bị biến hóa dạng, sau đó lại trở về hình dạng ban đầu.Sau khi xuất ngũ, tôi vào làm bảo đảm cho công ty họ Lê, địa vị tuy không cao nhưng kiếm được không ít nên trong năm qua tôi đang quan hệ với rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng có người nào như đại tè thư đây, khiến cho người ta quyến luyến ko rời, muốn kết thúc mà ko được.Sau một lúc hồi phục tim phổi, tôi nhào nặn... Không, ấn khôn xiết thoải mái, tuy nhiên đại tè thư không tồn tại dấu hiệu tỉnh lại.Thế là, tôi tạm dừng và chuyển sang hô hấp nhân tạo.Nhìn song môi đỏ thắm của đại tè thư, bàn tay đang cố lấy cằm cô ấy khẽ run lên.Lúc hôn lên, tôi chỉ cảm xúc mát lạnh, đầu óc trống rỗng, điên cuồng thổi khí.Một cơ hội sau, khi tôi cảm thấy mình tất cả chút thiếu hụt khí, bên tai tôi vang lên một giờ đồng hồ chát.Nói thật, thời điểm đó tôi ko thấy đau, dẫu vậy một tiếng nổ lớn lớn bên tai khiến tôi, một bạn đang toàn trung tâm toàn ý cứu vớt người, đơ nảy mình."Khốn kiếp, anh đang làm gì vậy? "Khi tôi ngã sang một bên, thì thấy đại đái thư hệt như một nhỏ hổ bé dại đang tức giận, cuồng loạn vồ rước tôi, như thể không nhóm trời chung."Đại tiểu thư, tôi. . .""Tên dâm tặc,tôi giết thịt anh! "Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã giương nanh múa vuốt xông lên.Vốn dĩ tôi còn mong mỏi giải thích, bởi vì tôi biết đại tiểu thư phiên bản tính kiêu ngạo, lại nhận định rằng mình bị coi thường bạc, tức giận cũng chính là lẽ thường.Nhưng câu "tên dâm tặc" khiến cho tôi đùng một phát tức giận.Thấy cô nhào tới, tôi đưa tay ra chộp rước hai bầu vú của cô.Tôi thề thời điểm đó tôi không vắt ý, chỉ là do cô ấy lao cho tới như thế, hai thai ngực lắc lư, là vấn đề dùng lực đẹp nhất, nhị tay tôi vô thức chộp rước mục tiêu."A!!! "Đại tè thư hiển nhiên không ngờ tới chiêu này của tôi, kêu lên một tiếng, mặt khác tôi rõ ràng cảm hứng được thân thể quyến rũ và mềm mại của cô run lên.Nhưng đúng vào khi đang thẹn quá hóa giận, tôi không tồn tại thời gian niềm nở đến cảm hứng của cô ấy, tức khắc đẩy cô ngã xuống đất."Cô điên à! Tôi cmn đang cứu giúp cô! Nếu không tồn tại ông đây, cô đã bị tiêu diệt rồi! "Cô ấy rõ ràng không ngờ tôi, một nhân viên bảo đảm an toàn thấp kém, đùng một cái hét vào mặt mình, và khung người mỏng manh của cô ấy run lên bởi vì sợ hãi.Sau đó, cô quan sát xung quanh, thời gian đó bắt đầu hiểu ra phần đông chuyện."Vậy cứu tôi thì sao? Đó là việc anh bắt buộc làm! Ai bảo anh có tác dụng thuê mang đến nhà tôi! Lý Tuyết Tử hiển nhiên vẫn tồn tại ghi hận mẫu nắm tay vừa rồi: "Hơn nữa, anh còn dám hễ tay cùng với tôi, đợi lúc về tôi sẽ không tha mang lại anh đâu!""Chà, sợ muốn chết! " Tôi nuốm ý giả bộ rất sợ hãi: "Đã như vậy, không bằng hoặc là ko làm, đã có tác dụng thì làm cho xong, hà hiếp cô trước, sau đó giết đi, nhằm cô cần thiết về được!" "Thấy vẻ mặt gian ác của tôi, Lý Tuyết Tử phân biệt bị dọa mang lại phát sợ: “Anh dám! cha tôi sẽ không tha cho anh! "“Ha ha, thuyền bị đắm, ai biết cô bị dạt vào đâu? Giết hoàn thành vứt lên núi mang đến thú rừng ăn, sẽ không còn để lại dấu tích gì đâu. " Tôi chỉ ngọn núi phía sau.Lê Tuyết bốn lập tức run lên, bồn chồn nhìn tôi.Tôi thấy rất sảng khoái, đại đái thư ngày hay cao cao trên thượn, giờ đồng hồ phút này bị tôi dọa lo sợ như một con cừu non hóng làm thịt, và đúng là phong thủy xoay vần."Diệp Phàm, anh... Chỉ cần anh không động vào tôi, đảm bảo tôi, sau khi trở về, tôi sẽ xin cha cho anh một trong những tiền lớn, đầy đủ để chi phí cả đời. "Tôi nhịn ko được cười cợt lên một tiếng: “Điều kiện ko tệ, tuy nhiên tôi mong mỏi chạm vào cô thì làm cố nào đây? ""Anh... Chỉ cần anh không đụng vào tôi, ý muốn gì tôi cũng đáp ứng. "“Muốn gì cũng đáp ứng? bây chừ tôi chỉ muốn một chiếc bánh bao, cô có làm cho không? ""Tôi..." Lê Tuyết Tư cụ thể là bị tôi chọc tức, tuy vậy khi nói đến "bánh bao", bụng lại hăng hái kêu lên."Diệp Phàm, tôi đói." Đại tiểu thư ủy tạ thế nói với tôi.Sau lúc du thuyền chạm chán nạn, shop chúng tôi không biết tôi đã lênh đênh bao lâu, bây giờ tự nhiên vừa khát vừa đói."Chờ đi! "Thấy thể hiện thái độ của đại tiểu thư sau cuối cũng vơi đi, tôi cũng không thèm bào chữa nhau cùng với cô ấy nữa, tức thì đứng dậy ban đầu đi kiếm đồ ăn.Sống sót là điều đặc biệt nhất bây giờ.Mặc cho dù hai chúng tôi sống sót qua đại nạn, nhưng trên hoang hòn đảo này, thiệt không tiện lợi gì để chờ đợi cho tới khi cứu hộ đến.Nhiệm vụ thúc bách nhất trước hết là che đầy dạ dày, sau đó nhanh chóng tìm nơi gặm trại mê say hợp, mặt trời chuẩn bị lặn, trời tối càng nguy hiểm, bắt buộc chậm trễ.Tôi tìm kiếm xung quanh, chẳng mấy chốc tìm kiếm thấy một cây xoài cách đây không xa.Quả xoài trên to cùng đỏ au, nhìn thôi cũng thèm.Đối với tôi, trèo cây là 1 trong những chuyện rất đơn giản.Xòe tay nhổ hai miếng nước bọt, tôi ôm cây trèo lên.Trong khoảnh khắc tôi đang hái được xoài.Đói bụng, tôi ko chút do dự, lột vỏ bước đầu ăn.Không biết gồm phải bởi đói khát quá không mà tôi thấy trái xoài này là nhiều loại quả ngọt nhất nhưng tôi từng được ăn."Mát quá! "Ăn hoàn thành một trái, tôi bắt đầu hái trái đồ vật hai, rồi liếc chú ý đại đái thư một chút.Tất nhiên là tôi chưa quên cô ấy.Tuy nhiên, trên hoang hòn đảo này, nếu muốn sinh tồn thì không thể mang theo gánh nặng.Nếu đại tè thư này vẫn còn vênh mặt hất hàm sai khiến cho như vậy, không biến đổi được chiếc tật được cưng chiều chiều sống trong nhung lụa, tôi đã chết do kiệt sức mất.Vì vậy, lúc đầu hù dọa, bây giờ nhắm mắt làm cho ngơ đều là vì tôi thế ý để gia công dịu đi tính phương pháp của cô.Phải khiến cô ấy nhượng cỗ và ý thức được tình cảnh hiện tại tại.Chắc chắn rồi, cô ấy đói tới cả không chịu được, sau cuối cũng lên tiếng."Diệp... Diệp Phàm, tôi muốn thì thầm với anh một lát. "Tôi nỗ lực nén cười cợt trong lòng, cũng chịu nhượng cỗ rồi, tôi vẫn giữ lại vẻ phương diện lạnh lùng.“Nói chuyện gì? dù sao tôi cũng khinh bạc tình cô rồi, đợi ẩm thực no say rồi xuống, hoặc là cô chết, hoặc là tôi sống." Nghe gần như lời khiêu khích của tôi, vẻ mặt của Lê Tuyết Tư tự dưng nhiên giận dữ hơn cả nạp năng lượng cứt.Tôi biết vào bây giờ cô ấy chắc chắn đang mắng thì thầm tôi vào lòng.Quân khốn khiếp, tên bảo đảm xấu xa.Nhưng cực kỳ nhanh, Lý Tuyết Tử phân minh cũng hiểu rõ rằng tôi đang cố ý trêu chọc cô ấy."Diệp Phàm, tôi biết anh muốn làm gì với tôi thì đã làm cho sớm rồi, tiếng tôi đồng ý xin lỗi anh, chỉ cần. . . Chỉ cần anh đừng chạm vào tôi, bảo đảm an toàn tôi, sau thời điểm ta con quay về, tôi đã bảo cha cho anh một số trong những tiền lớn, đủ để anh tiêu pha cả đời. "Tôi không nhịn được cười lên một tiếng: “Chúng ta chưa vững chắc đã sống sót trở lại đâu, đừng mang đến tôi dưa bở nữa"Lúc này, ánh mắt tôi chăm chú đến một bóng người nằm trên bãi biển cách đó không xa.Khoảng cách không gần, nếu như không leo lên cây, tôi sẽ không nhìn thấy nó.Tôi vội nhảy xuống, rồi rảo bước đi đến.Thấy hành động của tôi, Lý Tuyết Tử hiển nhiên sợ hãi hãi: “Diệp Phàm, sao anh lại đi? "“Bên kia tất cả người, tôi đi xem một chút, cô cứ ngóng ở đây. "Vừa nói, tôi vừa chạy tới, đến gần mới phân biệt đó chính là người chia bài xích xinh rất đẹp trên du thuyền thời gian trước.Những bạn chia bài luôn gợi cảm, quần áo của họ cũng táo apple bạo hơn.Người chia bài bác này thậm chí còn còn rộng thế, nửa trên là 1 trong những chiếc áo vest bó sát, nhiều phần ngực đều lộ ra ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy cả quầng vú, về kích thước, thiệt sự còn lớn hơn cả Lê Tuyết Tư, nhưng hình dáng thì hèn hơn một chút.Phần bụng phẳng lì lộ ra, phần thân bên dưới là loại váy ngắn.Lúc này, do được nước hải dương gột rửa cái váy ngắn đã biết thành vén lên đến mức thắt lưng, tôi phân phát hiện bạn chia bài bác đang mang một cái quần lọt khe.Ngay lập tức, tôi suýt chảy máu mũi vì chưng chiếc quần lót ở sâu vào khe thịt, nhị mép ngoài âm hộ lòi ra trước khía cạnh tôi, trắng nõn mềm mại.Lông mu ướt át bởi vì nước biển khơi và dính giáp vào cơ thể, cũng hoàn toàn có thể thấy rõ ràng.Rất lẳng lơ! siêu gợi cảm!