Vào một buổi chiều đứng gió, khi thời gian tưởng hình như đang lưu lại trên các chiếc lá xanh thẳm trong vườn cửa hoa của 1 căn biệt thự ko mấy sang chảnh của cụ gia, một người đã khá luống tuổi – Mạc Nhược là phu nhân cố kỉnh gia đang cầm một cây roi tương đối to tiến công thật mạnh tay vào người Bạch Dương Tuệ - cầm nhị đái thư - phụ nữ nuôi được rứa gia nhặt về trường đoản cú trại trẻ em mồ côi. Cô đau đớn biết bao nhiêu, thế nhưng vẫn phải yên lặng mà cam chịu đựng số phận, cam chịu đựng bị mọi tín đồ mắng chửi.

Bạn đang xem: Thiên hạ vô lại tiểu thuyết

“Mày nghĩ mi là ai hả nhỏ điếm kia! ngươi nghĩ mày là ai và lại đi giật các bạn trai của Lan Lan nhà tao hả? Mày đầy đủ tư giải pháp sao?”

“Con ko có! bé thực sự không tồn tại cướp bạn trai của chị ý Mộc Lan. Là… là Thiên Nghi nói anh ấy yêu bé mà.” Bạch Dương Tuệ vừa khóc vừa nói một biện pháp đau khổ.

Bỗng thay Mộc Lan khóc òa lên nói:“ Dương Tuệ, em không cần thiết phải nói dối có tác dụng gì, chị không trách em đâu. Chị biết … chị biết là em chân thành yêu anh Thiên Nghi nhưng lại mà … tuy thế mà anh ấy với chị thiệt sự yêu thương nhau say đắm, không chỉ có vậy chị và anh ấy đã … ngủ tầm thường với nhau rồi.”

Nói dứt Cố Mộc Lan tỏ ra ngượng ngùng rồi bỏ chạy vào chống của mình. Bạch Dương Tuệ tỏ ra sốc lúc nghe tới câu “chị đang ngủ tầm thường với anh ấy rồi ” của cầm cố Mộc Lan.

Bỗng một cây gậy từ bỏ đâu cất cánh đến đập trúng trực tiếp vào đầu Bạch Dương Tuệ cô. Đó là gậy của vắt lão phu nhân. Cô kêu lên một giờ đồng hồ rồi mếu máo cầu xin rất nhiều người, ước xin mọi fan tha mang lại cô, xin hứa hẹn rằng trong tương lai nhất định không còn quan hệ với Triệu Thiên Nghi nữa.

Khi nghe xong, Mạc Nhược đập đầu cô vào loại bàn gương cạnh đó. Một mẫu máu đỏ tươi tung ra. Sau đó mọi người không nói gì nữa mà loại bỏ đi hết. Bạch Dương Tuệ cô âm thầm bước từng bước chân khó khăn vào ngôi nhà vừa bé dại vừa về tối của mình. Khi góc cửa phòng đang dần đóng góp lại, ngăn cách Bạch Dương Tuệ cô với quả đât bên ngoài, cô ngồi khuỵu xuống. Mẫu lệ dìu dịu từ sâu trong hai con mắt xanh thăm thẳm của cô ấy rơi xuống đôi má ửng hồng. Hôm nay trong đầu Bạch Dương Tuệ cô lóe lên một suy nghĩ ……

Cô nghĩ:“ Nếu hiện thời mình chết, tất cả phải phần nhiều người sẽ không nghi oan hay đánh đập bản thân nữa hay không? tất cả phải mình sẽ được đi gặp cha mẹ mình xuất xắc không?”.

Khi cái lưu ý đến ấy vừa lóe lên vào đầu cô thì. RẦM!!! góc cửa phòng bất chợt bị đẩy vào khiến cho Bạch Dương Tuệ bửa ngửa.

“Con điếm kia! Mày chớ nghĩ mang đến chuyện chết ở đây, mày chưa thể chết được đâu, mày còn cần báo ơn núm gia họ nữa đấy!” Mạc Nhược dự tợn nói.

Thật là vậy, do cô là cô nhi không phụ thân không mẹ, bố mẹ cô đã không còn trong một tai nạn đáng tiếc nên họ hàng của cô đã đưa cô vào cô nhi viện hòng chiếm phần đoạt tài sản thừa kế của cô. Dịp đó cô chỉ mới 4 tuổi, mà lúc lên 5 cô được bên họ gắng nhận làm nhỏ nuôi. Thay nhưng, những tưởng đâu này sẽ là mở đầu của hạnh phúc nhưng không, đó thực tế là bắt đầu của sự nhức khổ, mở màn của sự ngược đãi. Vắt gia luôn bắt cô có tác dụng hết tất cả những việc mà một bạn hầu cần làm. Nhưng đâu phải dừng lại sống đó, chúng ta còn tấn công đập, la mắng, quấy rầy và hành hạ cô, có khi còn đuổi cô thoát khỏi nhà nữa. Đó cũng là vì sao vì sao các lần bị tấn công cô đều muốn chết và để được về với phụ huynh của mình nơi chính suối.

“M … mẹ, bé không … không tồn tại ý đó đâu mà mẹ.”

“Ai là chị em mày hả bé điếm kia! có chết tao cũng không thèm thừa nhận mày làm con tao đâu, nghe rõ chưa!” Mạc Nhược mắng vào khía cạnh Bạch Dương Tuệ.

Bỗng từ bỏ đâu mở ra một fan đã trung niên lắm rồi tên nỗ lực Mạn Lê – lão phu nhân đơn vị họ Cố. Và đứng cạnh bên là cầm cố Tru Thuận – phụ thân nuôi của Bạch Nhược Lê.

“Cha …” Bạch Dương Tuệ tha thiết tha gọi.

“Ai là cha mày” Mạc Nhược vừa tát vào phương diện Bạch Dương Tuệ vừa nói.

“Được rồi, chúng nhỏ đừng mắng nó nữa, cho dù sao nó cũng đâu nuốm ý đâu.” cố Mạn Lê ôn tồn nói: “ nào đứng dậy đi nhé .”

Nói xong, Bạch Dương Tuệ cô trong chốc lát đã tin vào khẩu ca ấy của vắt Mạn Lê mà vui mắt đưa tay đến bà ta đỡ dậy. Tuy nhiên khi đỡ Bạch Dương Tuệ đứng dậy, vắt Mạc Lê thả tay ra ngừng khoát làm cho Bạch Dương Tuệ té một chiếc thật đau. Bạch Dương Tuệ tối sầm khía cạnh tự phòng tay vực dậy một phương pháp khó khăn.

“Bà nội, nếu như bà không thích đỡ cháu thì có thể nói cho cháu biết để cháu tự đứng, không bắt buộc bà phải nhọc lòng như vậy đâu ạ." Bạch Dương Tuệ đau đớn nói.

Khi nghe kết thúc câu nói của Bạch Dương Tuệ, thế Mạn Lê điên người cầm cây gậy trên tay đập Bạch Dương Tuệ mấy chiếc liên tục. Cô đem tay bít mặt lại khóc òa lên.

Cố Tru Thuận ngăn nỗ lực Mạn Lê lại cùng nói: “ Được rồi mẹ! bọn họ đến đây chưa hẳn để tiến công đập con nhỏ nhắn đó mà là nhằm bàn một số trong những chuyện cùng với nó mà”.

Nghe xong, nạm Mạn Lê bình thản lại rồi kéo tay Bạch Dương Tuệ xuống phòng khách dưới lầu.

Lát sau, khi mọi tín đồ trong đơn vị họ Cố đa số đã triệu tập đầy đủ, cố Tru Thuận mới ho một tiếng tiếp đến ôn tồn nói: “ Dương Tuệ à, thật ra họ không nỗ lực ý tiến công đập hành hạ con như vậy đâu, cơ mà là muốn dậy con nên bạn thôi! Con gồm hiểu lời chúng ta vừa nói không?”

“Cha, tất cả chuyện gì? cha vào thẳng vấn đề luôn đi ạ.” Bạch Dương Tuệ khó chịu nói.

Mọi tín đồ nghe xong nhăn mặt, nổi gắt nhưng bị cầm Tru Thành phòng lại.

“Được rồi, ta biết nhỏ đã chịu uất ức rất nhiều trong thời hạn qua dẫu vậy dù gì cũng là muốn xuất sắc cho con, mang đến nên hiện thời tập đoàn nuốm thị đang có nguy cơ tiềm ẩn phá sản mà tập đoàn lớn nhất vn – Lục thị nói sẽ giúp cho tập đoàn lớn ta lại tăng trưởng lần nữa.”Cố Tru Thành nói .

“Có điều kiện gì với câu hỏi làm đó hả cha? cũng chính vì sẽ không có ai cho không mình cái gì cả .” Bạch Dương Tuệ thắc mắc .

“Đúng! gồm một đk “nho nhỏ” đó là 1 trong những trong nhị cô phụ nữ của nạm gia ta buộc phải kết hôn với những người thừa kế nhất của Lục gia – Lục Trạch Thần. ”

Vừa nói hết câu thì rứa Mộc Lan hét lên thật to “ con sẽ không cưới đâu ”. Nghe xong, Mạn Nhược vỗ tay lên vai vắt Mộc Lan nhẹ nhàng nói rằng: " nhỏ sẽ chưa hẳn là người gả đi đâu con yêu ạ "

Nghe Mạc Nhược nói vậy, Bạch Dương Tuệ tối sầm mặt nhỏ tuổi giọng nói với tất cả người rằng: “ Không bắt buộc mọi người nói bé cũng biết, bé sẽ lên sẵn sàng sẵn sàng phần đông thứ.”

Cố Mạn Lê mỉm cười khinh bỉ nói: “ ngươi biết gắng là tốt, đỡ nhọc công tao cần nói các lời.”

Lúc này Bạch Dương Tuệ thiệt sự đã chịu hết nổi rồi. Cô nôn nóng chạy lên phòng của chính mình và đóng cánh cửa lại, ngồi không xong xuôi vừa khóc vừa nhớ phụ huynh mình nơi bao gồm suối ……..

Xem thêm: 5 Học Sinh Chơi Trò Chơi Oẳn Tù Tì " Trò, Party Game Oẳn Tù Tì

Palatino Linotype Segoe UI Roboto Roboto Condensed Patrick Hand Noticia Text Times New Roman Verdana Tahoma Arial

*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*
*


Bạn rất có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Những phím WASD cũng có tính năng tương từ bỏ như các phím mũi tên.