Em không muốn vùi mình vào quá khứ vị em rất bạo dạn mẽ, mà lại trái tim em không chịu nghe lời lúc nó cứ thúc giục em tìm tới những cam kết ức có anh.

Bạn đang xem: Thư gửi anh người yêu cũ

Hôm nay, có dịp thực hiện lại máy tính thời đại học, phần đông dòng tin nhắn thời xưa của bọn họ làm em nhớ anh nhiều hơn. Bao lâu rồi họ không điện thoại tư vấn nhau như thế? Em cũng không còn nhớ rõ nữa. Chắc rằng thời gian trôi đi quá nhanh với 1 loạt biến cụ đã có tác dụng em quen dần với cuộc sống không anh. Không có anh em vẫn sống khôn cùng tốt, hết sức vui và vẫn sống trọn vẹn từng ngày cho gia đình, cho bạn bè, mang đến công việc. Em vẫn cười hết sức tươi, thú vui mà ngày xưa vì nó anh đã yêu em, cũng vày nó anh luôn nỗ lực làm cho em vui cùng hạnh phúc.

Anh biết không, em không muốn vùi mình vào vượt khứ vày em rất khỏe khoắn mẽ, kiên cường nhưng trái tim em không chịu nghe lời lúc nó cứ thúc giục em tìm về những ký ức có anh khi vắt quên bao năm rồi. Ngày gặp mặt lại anh, em biết anh còn yêu thương em nhiều lắm, em biết mình cũng vậy, hợp lý có một thứ nào đó vẫn là rào cản khiến họ không thể mạnh dạn về lại bên nhau? gồm phải kia là hầu hết tổn thương làm việc thời quá khứ mà chúng ta vô tình tạo ra cho nhau, vì chưng ngày ấy mình còn nông nổi quá.

Em đã cười cợt như một đứa trẻ lúc đọc đến các đoạn anh dỗ dành, nói em dở hơi nhất bên trên đời. Anh nói em trẻ em nên chưa thể yêu thương anh được, rồi anh còn từ nhủ sẽ liệt kê ra giấy phần lớn điều em phải làm nếu muốn là tín đồ lớn như anh. Vậy mà nhiều khi em quên từng gồm một người yêu mình như thế. Chẳng đề nghị em luôn luôn trẻ con, anh là tín đồ phải chịu đựng, dỗ dành, yêu thương em và luôn luôn nghĩ cho em như vậy sao? quả thật, một cô nàng không đề nghị phải trưởng thành và cứng cáp khi kề bên cô ấy là đại trượng phu trai tốt và yêu thương cô ấy rộng cả bạn dạng thân.

Thế nhưng, số phận đã cần em yêu cầu trưởng thành, và việc ta rời cách nhau ngày đó là một trong bước ngoặt nhằm em béo lên theo năm tháng. Anh còn ghi nhớ cô bé nhỏ xấu tính xa xưa không? Cô ấy ghen tỵ cùng với chính tình nhân mình khi anh ấy du lịch hơn cô, cô luôn luôn hơn thua với đại trượng phu trai của mình. Rồi anh chỉ buồn, yên ổn lặng, thầm nghĩ: “Thôi, cô ấy còn trẻ con lắm, mình nên nhường nhịn nhiều hơn”. Anh còn lưu giữ cô nhỏ bé ngang tàng, ương ngạnh, lần chần trời cao đất rộng là gì của xa xưa không? Cô ấy luôn để anh đứng nhìn sau phần nhiều cuộc vui, để rồi trút tất cả những bực dọc, tấm tức lên người đàn ông luôn lặng lẽ quan tâm, băn khoăn lo lắng cho mình. Anh ấy cũng chỉ buồn, im lặng, quan tâm đến rồi mệt nhọc mỏi. Giá nhưng ngày đó, cô ấy hiểu được nhừng gì anh đã bắt buộc chịu đựng.

Em không dám nói giờ tôi đã trưởng thành, mà lại ít ra em biết chắc chắn là một điều mình đã hiểu chuyện hơn, hiểu được rất nhiều hơn đầy đủ lời anh mong muốn nói dù chưa từng một lần nói. Đọc mang đến đoạn em giận anh, quả thực em không thể tin nổi, có một cô bé từng đối xử với người yêu mình như thế, vô tâm, ghẻ lạnh đủ cả. Là bé trai, ai cũng có lòng tự trọng của một người đàn ông, em hiểu với anh nó còn to hơn rất nhiều, vậy mà do em anh đã chịu đặt loại tôi của mình xuống, cho dù ngày đó anh cũng trẻ con như em.

Đường còn dài với lắm gian khổ phải ko anh? giả dụ là số trời của nhau, họ sẽ lại về bên nhau. Em hiểu rằng cuộc sống thường ngày đôi khi không giống như mình mong nguyện, muốn có cô nàng nào đó sẽ hiểu cùng yêu anh rộng em, dành riêng cho anh các tình cảm. Cô ấy sẽ nuốm em âu yếm anh, nhưng gồm một điều em không thích cô ấy làm thế em, đó là nói cùng với anh các lời này “Cảm ơn anh đã luôn luôn yêu yêu đương em, kiên nhẫn với một cô bé xíu như em và cho em hiểu nạm nào là tình yêu thật sự. Em yêu thương anh”.

Em định sử dụng lời đề thứ nhất là “Anh xa nhớ!”, nhưng mà lại sợ hiện tại chỉ gồm xa mà không dám nhớ...

Em định cần sử dụng lời đề đầu tiên là “Gửi anh!”, mà lại lại sợ hiện tại cũng đã mất anh làm việc bên, mà lại lời đề kia chỉ cần chuyển đổi âm vực lúc đọc cũng đã đổi khác cảm xúc mất rồi...

Thật khó khăn để chọn 1 lời đề làm sao đó, đúng không nhỉ anh? Vậy nên, coi như, nghỉ ngơi trong phạm vi bức thư này thôi, em vẫn ghi lời đề như em vẫn gọi anh của không ít tháng ngày xa xưa nào đó, nhé!

Anh này!

Mình chia tay có tới cả thập kỷ rồi nhỉ... Nói như cách chúng ta thường nói, trơn câu qua cửa đủ để làm thành cả một sân vườn chim rồi. Và mọi ký ức về nhau dần dần trở yêu cầu nhạt nhoà, hỏng ảo. Tất cả đôi lúc, em tự hỏi, có thật ta đã từng yêu xuất xắc không? vì chưng sao bởi ấy năm xa nhau, không tồn tại lần nào gặp gỡ lại, không tồn tại lần như thế nào liên lạc... Tuy vậy rồi lại thấy, nếu không hẳn đã từng vấn vương, sao bởi ấy năm ko liên lạc, không gặp mặt lại nhưng vẫn ghi nhớ được nhau. Tình yêu quả là sản phẩm phức tạp, anh nhỉ!

Anh biết không, hôm trước gặp mặt bạn cũ, cô ấy hỏi vì sao ngày trước họ chia tay. Em để ý đến mãi về câu hỏi đó. Tuy nhiên lúc đó chỉ nói được với cô ấy rằng, cứng cáp chia tay vày em không đủ trưởng thành cho một tình yêu trưởng thành, cùng em không đủ share với anh, khi cơ mà anh vẫn ở tiến độ cần sự chia sẻ nhất. Cô ấy bảo, em cứ như nhận hết lỗi về mình ấy. Tuy vậy thực ra, em ko nghĩ sẽ là lỗi. Bất cứ sự chia tay nào cũng rất có thể có lỗi, tuy nhiên trong cảm xúc thì em nghĩ ko có. Chỉ là không thể ở cùng cả nhà nữa, nỗ lực thôi. Cắt nghĩa đúng không nên quả thực là vô nghĩa, anh nhỉ!

khi yêu nhau, em vẫn còn đó là cô gái “yêu lần đầu”, trẻ em con, non nớt, không quá mộng mơ cơ mà cũng cảm thấy không được trải nghiệm để biết nên làm gì với chủ yếu tình cảm của mình. Em không nghĩ tình yêu chỉ đi theo tiếng trái tim, nó rất cần phải xây dựng trên sự hoà hợp, thấu hiểu của cả hai. Nhưng bao gồm thể, dịp đó em chưa hiểu được rất nhiều như thế. Phải em ko ở bên anh được lâu.

Anh tất cả biết, em của ngày xưa ấy là cô gái như cầm cố nào không? Anh chắc không tin được đâu. Cô nàng ấy vô cùng thiếu sáng sủa anh ạ. Đến em khi quan sát lại còn thấy xa lạ với bao gồm em khi đó. Em kể cho anh nghe, nhé!

Em thiếu thốn tự tin vì em luôn cảm thấy em không được hiểu biết khi ở bên anh. Em luôn có cảm hứng em gọi ít, học tập ít, phát âm biết ít. đến cả Tây Ban cầm cố là gì dịp đó em còn đo đắn dù thuộc nằm lòng “em ơi, hà nội thủ đô phố, ta còn em cây Tây Ban thay bập bùng tình tự…”, em chần chờ Khúc Thụy du ai viết và ai hát dù hoàn toàn có thể thuộc ở lòng “chuyện hai mùa mưa” nhờ nghe từ nhà hàng xóm dịp nhỏ… dịp đó em từ ti, tuy thế giờ chú ý lại, có thể em chỉ chưa chắc chắn em hoàn toàn có thể biết được đông đảo gì, anh nhỉ! Em đem anh có tác dụng hệ quy chiếu, bị bóng của chị ý dâu anh làm hệ quy chiếu đó làm cho mờ đi hình hình ảnh của chủ yếu em. Và điều đó làm khoảng cách của chúng ta xa dần… Giá cơ mà em đầy đủ lý trí rộng em sẽ phân biệt em cũng đã rất cố gắng nỗ lực trong học cùng đọc, và kỹ năng của em không khuyết thiếu hụt như em vẫn nghĩ. Bởi sao em lại thiếu hụt tự tin cho thể nhi? trẻ em ghê cơ ấy….

Mà đâu phải thiếu tự tin, em còn có những lúc ghen (nếu này được gọi là ghen) ấy. Nghĩ về lại còn thấy bao gồm mình thật non dại. Dù em chưa bao giờ nói và chắc chắn rằng anh vẫn không khi nào biết em đã có lần ghen. Anh biết không, em ganh với việc anh mệnh danh 1 cô gái khác trước phương diện em; em ghen tuông với những cô bé xinh đẹp và hiểu biết xung quanh anh; em ghen với việc trong mắt các thiếu nữ khác, em chỉ như một phần khuyết thiếu với nếu các cô ấy hy vọng thì anh sẽ yêu những cô ấy chứ không cần yêu em… Thực ra, bao gồm những bí mật mà em chưa lúc nào nói. Những cảm hứng lộn xộn đó trong em em đã từng có lần trải sang một mình, không nói với anh lúc nào dù cảm hứng đó xẩy ra khi em nghe những lời nói không gồm thiện chí cùng với em, lúc nhưng anh không nghe thấy. Giá nhưng em của bây giờ chắc đã hành xử khác, sẽ phân chia sẻ, sẽ biết cách đảm bảo cho tình yêu của mình. Dẫu vậy lúc đó, em chưa trải qua sóng gió gì, thiếu tự tin, ngơ ngác trong tình cảm, và quan trọng đặc biệt là lòng từ bỏ trọng (không biết tất cả ấu đau trĩ không) che lấp mất không hề ít xúc cảm. Sau này em new biết, xúc cảm khuyết thiếu an toàn đó đến từ sự thiếu tự tin của em với sự thiếu chia sẻ của em với anh. Thế cho nên em không đủ tự tin thổ lộ suy nghĩ, anh không đủ tinh tế để dìm ra cảm giác khuyết thiếu đó trong em. Và chúng ta cứ xa, xa dần…

Anh nhớ có lần em về đơn vị anh đùa không? Đó là lúc em có cảm giác chúng ta như hai cố kỉnh giới không tồn tại cầu nối ấy. Chỉ tất cả một gai dây hy vọng manh tên gọi là “yêu” thì lại mảnh như tua tơ nhưng dễ đứt như gai chỉ đơn. Em hoang mang, em thấy đơn độc trong một thể tròn đầy tên thường gọi là gia đình đó. Có thể vì em ở 1 nơi xa xôi, hoàn toàn có thể vì em chần chờ cả quả su su cần chế biến như thế nào (nói thiệt là cơ hội đó mới bao gồm quả su su với em chưa nhận thấy nó bao giờ), có thể vì em ko có cảm hứng em được anh bảo vệ hay đậy chở ở 1 môi trường lạ lẫm như thế… mà lại mà, đa số cái rất có thể đó làm cho em càng khuyết thiếu an ninh hơn anh ạ. Trẻ con quá, anh nhỉ!

tuy vậy mà quan sát lại, em thấy sự thiếu tự tín của em thật xứng đáng trách, khi nhưng nó tạo cho sự mẫn cảm và tinh tế và sắc sảo vốn bao gồm của em bị tê liệt. Đến nấc em không nhận thấy những trở ngại (nếu có) trong cuộc sống đời thường của anh, chỉ cảm thấy được gia đình anh muốn một cô con dâu như thế nào đó mà không dám hỏi anh dù chỉ một lần… Và cảm giác tự ti đó có tác dụng em trở cần (hình như) ích kỷ thì phải. Em không chia sẻ với anh về khó khăn của anh (thực tình dịp đó trong đôi mắt em anh chẳng bao gồm gì nhưng mà không làm được) nhưng lại lại vô tứ (một bí quyết cố ý) kể cho anh về tín đồ A tín đồ B nào đó thích em, theo xua đuổi em… Vốn đầy đủ chuyện đó chẳng lúc nào em lấy có tác dụng tự hào với cũng chẳng bao giờ có suy xét muốn nói. Nhưng chắc là cái cảm giác khuyết thiếu bị tiêu diệt tiệt của em thời non lẩn thẩn ấy vẫn để em nói ra. Giờ nghĩ về lại, chỉ trường đoản cú hào do mình cưa được ai kia chứ chẳng lấy bài toán ai cưa mình làm cho tự hào anh ạ. ôi, thật là khoảng cách tâm lý không giống biệt, anh nhỉ!

và em của lúc đó, chỉ biết mang tặng ngay tất cả đều gì mình muốn nhưng trù trừ anh gồm thích tốt không… Em khuyến mãi cuốn sách em mê thích nhất, kể câu chuyện tình em say mê nhất, bài xích hát em mê say nghe nhất, khuôn hình của em 18 tuổi em yêu thích nhất… nhưng chẳng bao giờ nghĩ rằng em đề nghị hỏi anh thích nhất gì nhằm tặng. Nhưng lại mà, anh đừng giận với vượt khứ đó nhé, bởi vì em bao gồm đủ trường đoản cú tin với hiểu biết để nhưng mà hiểu rất nhiều thứ anh đam mê đâu. Ôi, khuyết thiếu bình an thật mất an toàn anh nhỉ!

chú ý lại, chúng ta chưa từng thề non hứa hẹn biển, chưa từng hứa hứa trăm năm… Chỉ yêu nhau như xúc cảm dẫn dắt. Gồm thể, ngay từ lúc bắt đầu, họ đều trước đó chưa từng nghĩ cho dài lâu, không từng tin cẩn rằng cảm xúc ấy đang đi mang lại đích sau cùng là với mọi người trong nhà trọn đời, trước đó chưa từng có trách nhiệm xây dựng nó bền chặt buộc phải mới thiếu hụt sẻ chia, thiếu hiểu rõ sâu xa nhau.

Em lừng khừng lúc bọn chúng mình phân chia tay, anh cảm thấy như thế nào. Còn em, em nghĩ mang lại “những con chim ẩn mình hóng chết”, mang lại thứ trải nghiệm khổ sở để rất có thể thăng hoa và thoát ra khỏi ảo hình ảnh của thiết yếu mình, khi gai đâm vào tận sâu vào lồng ngực để rất có thể cất lên những âm thanh trọn vẹn độc nhất vô nhị tròng đời. Gồm chia xa rồi mới bao gồm em của hôm nay.

Em ghi nhớ em nói lời chia tay và anh cũng chào đón nó như một điều phía bên trong dự kiến. Em cũng nhớ chúng ta hẹn hò để chia ly như bao nhiêu lần tán tỉnh và hẹn hò khác, vơi nhàng, nữ tính và bình an thực sự. Dịp đó, em đang nghĩ em sẽ không quá khổ sở vì em sẵn sàng tinh thần cho vấn đề chia tay trước khi nói. Và em đã cố gắng chỉ nghĩ đến những chuyện ko vui khi bọn họ yêu nhau nhằm khoả lấp cho phần lớn nỗi đau thực tế. Nhưng mà mà, em khờ quá khi nghĩ rằng, em hoàn toàn có thể quay lưng nhẹ nhàng với một đoạn tình cảm nhận ngắn và lại dài vô tận như thế.

Anh có biết thời điểm đó, em lưu giữ anh đến chũm nào không?

Em lưu giữ tiếng giầy gõ xuống hiên chạy dọc khi anh cho đón em, đến hơn cả nghe giờ giầy ai đó khua trên đường cũng làm cho em đơ mình…

Em nhớ bạn dạng nhạc anh hát mang đến em nghe lần đầu dù thời điểm đó trình độ chuyên môn ngoại ngữ của em không đủ thẩm thấu…

Em nhớ tuyến phố anh đưa em đi cùng với số đông câu chuyện bé dại anh kể mang đến em nghe gắn thêm với từng thương hiệu đường, từng góc phố…

Em nhớ phần đông ngày anh cố gắng về sớm chuyển em đi dậy để sở hữu thêm thời hạn chuyện trò…

Em nhớ lúc anh ngờ ngạc đi sở hữu vòng tay đến em mà chần chừ đâu là vòng, đâu là móc khoá…

Em nhớ hầu như lúc anh trầm yên ổn vì câu hỏi gì đó mà không biết yêu cầu nói mang lại em như thế nào….

Em nhớ hầu như điều, nhưng mà lại chỉ nhớ phần lớn điều ngọt ngào mà ko nhớ nổi mọi điều u bi thương đã có tác dụng em xa anh. Anh gồm biết vì chưng sao không?

Em nghĩ, bởi vì anh cho em những cảm xúc yêu thương trọn vẹn thứ nhất trong đời, nhưng xúc cảm mà con bạn chỉ hoàn toàn có thể trải sang 1 lần đầu tiên…

Em nghĩ, vì anh mang đến em thấy (dù trong tương lai mới thừa nhận ra), em đã từng trẻ dại, ngây ngô thế nào để triển khai xong mình với trưởng thành...

Em nghĩ, vị anh sẽ yêu em để em biết quý hiếm thực sự của em chưa hẳn chỉ là chiếc bóng của tình thân ấy mà cần là bao gồm em…

Em nghĩ, vì chưng em đã yêu anh, yêu thương bằng toàn bộ rung cảm cùng sự nhiệt thành của tuổi xuân…

Em nghĩ, vày em yêu anh vào lúc tx thanh xuân trong trẻo với rất nhiều nhịp đập của trái tim không theo bất kể một lược vật dụng y học tập nào…

với em nghĩ, vày ta đã từng có lần thực yêu nhau…

cầm cố nên….

Em chưa lúc nào trách móc giận dỗi hay oán than…

Em chưa bao giờ quên anh...

Em chưa lúc nào hối tiếc do đã yêu anh...

Xem thêm: Giải sbt vật lí 7 bài 25: hiệu điện thế, giải sách bài tập vật lí 7

Em chưa khi nào thôi học với đọc để em triển khai xong em hơn...

Em chưa lúc nào quên lẩm nhẩm bài hát em đam mê nhất vào trong ngày sinh nhật anh, cho dù chẳng bao giờ anh biết…

dẫu vậy mà, “nếu bọn chúng mình có thành đôi lứa, có thể gì ta sẽ thoát thành lập khổ đau”, anh nhỉ! cụ nên, họ vẫn đang sống rất hạnh phúc với cuộc sống đời thường dù không tồn tại nhau. đều thề non hứa hẹn biển không tồn tại nên tất yêu nói bọn họ phụ tình. Và cảm xúc ngày xưa hay đông đảo ký ức về nhau như một vệt mờ bên trên vỏ não, thi thoảng chợt khựng người lại do có gì đấy gợi nhớ, rồi lại thôi.

Em không hỏi thăm về anh, không kiếm xem facebook của anh bao gồm hay không, không tìm xem anh có dùng số điện thoại cũ hay không, ko dò xét cuộc sống đời thường của anh. Không phải vì em quên anh đâu, có muốn quên cũng ko được mà. Chỉ nên vì, em tôn trọng cuộc sống thường ngày hiện tại, tôn trọng cảm xúc hiện tại. Kính trọng cả quá khứ xứng đáng trân trọng của chúng ta.

*

Ai rồi cũng khác, cả cảm xúc, tình yêu, nhịp đập con tim có từng nồng thắm thiết tha rồi cũng sẽ trở về biên độ giao động đều. Bên cạnh tình cảm còn rất nhiều thứ trách nhiệm, lo toan… Em trân trọng cuộc sống của em, và em tin, anh cũng tương tự thế. Anh cũng sẽ không khi nào tìm hiểu thông tin về em. Và cũng trở nên không quên em. Vì anh từng nói, “cô gái bé dại này, có lúc chỉ hy vọng bỏ mấy việc đáng chán kia để về bên cô ấy nghe cô ấy ríu rít bên tai…”. Vậy thì, làm sao mà xoá được vệt mờ bên trên vỏ não, buộc phải không anh?

Chỉ là, hôm nay, em rất nhớ anh. Khi cơ mà hoa loa kèn giăng đầy trên đa số gánh hàng hoa xuống phố, khi mà lại ai đó đã hát “the road not taken”, khi cơ mà ai đó mở bài “It’s not goodbye”, khi mà ai kia ở siêu thị sách đứng chụm đầu lại bàn về cuốn “Never leave me alone”, khi nhưng ai đó gọi điện cảm thán vày sao mấy từ bây giờ em ko viết post để mọi bạn đọc đến vui…

phần nhiều mà, nhớ chỉ là chút thoáng qua nhưng thôi. Để em biết rằng, em vẫn còn cảm hứng giữa ngổn ngang lo toan, em vẫn luôn là cô gái nhỏ tuổi đầy năng lượng sống và chưa lúc nào thôi đọc, thôi học. Và anh sẽ không lúc nào biết được điều này đâu.